Bên trong Phong Thiên Chi Địa, Mạc Phàm mang theo một đám người đi vào không gặp khó khăn gì, một đường đi tới tế đàn cao nhất trong Thái Sơn.
Tế đàn to như vậy có thể chứa trên vạn người, mỗi một nơi đều khắc đủ loại văn tự, từ giáp cốt văn nguyên thủy nhất tới cận đại, khắp nơi đều lộ ra khí tức cổ xưa và trang nghiêm.
- Anh, linh khí ở đây nồng đậm thật, còn nồng đậm hơn trang viên của chúng ta trước đây.
Tiểu Vũ nắm tay Mạc Phàm nói.
Rõ ràng là cô không hấp thu linh khí, nhưng linh khí xuyên nhập cơ thể cô qua lỗ chân lông, còn là linh khí vô cùng tinh thuần, không có một chút tạp chất.
Ở trang viên Mạc gia, gần linh trì cũng không tới mức này.
- Ừm.
Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn trên không tế đàn, gật đầu nói.
Phong Thiên Chi Địa hẳn là nơi có linh khí nồng đậm nhất trên Địa Cầu mà hắn từng thấy.
Nhưng chuyện này cũng không kỳ lạ.
Hẳn là nơi này cách Tu Chân giới rất gần, hơn nữa không gian rất không ổn định, bên trong có rất nhiều khe hở, linh khí tiến vào Hoa Hạ theo những khe hở này.
Trừ phi có Trường Sinh Linh Thụ tồn tại, tất cả linh mạch ở Hoa Hạ đều đến từ nơi này, nếu có nơi có linh khí nồng đậm hơn nơi này, vậy mới là kỳ lạ.
Nhưng nhờ có nơi này, mới có thể khiến người Mạc gia bị gi ết chết sống lại.
Người nên giết đã giết gần hết rồi, cũng đã tới lúc cứu sống bọn họ.
Hắn không quan tâm đám ngũ lão và Long Nhược Tuyết vẫn còn ở đây, thân thể nhoáng lên một cái, vài bóng người đi từ phía sau hắn ra.
Những bóng dáng này có người khắc họa trận pháp trên tế đàn, có người tạo pháp ấn, trên mặt đất có một đám trận pháp sáng lên.
Chỉ trong phút chốc, giữa tế đàn xuất hiện Ma Pháp Trận như có nhiều tam giác và hình tròn khảm vào nhau.
- Mọi người dịch sang một chút.
Mạc Phàm sắp xếp.
Đám Tiểu Vũ gật đầu, rời xa trận pháp này.
- Lên.
Mạc Phàm khẽ quát một tiếng.
Một cơn gió thổi lên, linh khí dưới lực không hiểu như nước biển hồi triều tụ tập về phía tế đàn, hình thành một vùng lớn linh vân xung quanh tế đàn.
Lúc trước mắt thường còn không dễ nhìn thấy trên bầu trời, hiện giờ linh khí như tinh hà nhật hạ, chảy từ giữa không gian rơi vào trong trận pháp trên tế đàn.
Theo linh khí nhập vào, trận pháp nhanh chóng sáng lên, đồ án ở bên trong giống như máy móc đang chậm rãi chuyển động, nước màu vàng xuất hiện ở giữa trận pháp.
Mạc Phàm nhìn chất lỏng màu vàng trong trận pháp, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Linh khí trong tạo hóa trì đã bị hắn dùng hết.
Cho dù Phong Thiên Chi Địa này có linh khí kinh người, nhưng linh khí tạo hóa trì cần ở Hoa Hạ không giống với linh khí ở Tu Chân giới.
Giống như cùng là một đồ án, nhưng hữu viên hữu phương.
Nếu dùng linh khí Hoa Hạ rót vào trong tạo hóa trì, tạo hóa trì không có chút phản ứng nào.
Ở ố ế ể ấỞ Tu Chân giới, có một số tông phái chiếm được tạo hóa trì, nhưng chỉ có thể cất giữ đi, không có một chút tác dụng.
Cho nên linh khí ở Phong Thiên Chi Địa phải trải qua trận pháp chuyển hóa mới dùng được.
Trận pháp này là trận pháp đặc biệt để chuyển hóa linh khí, nhưng hắn vẫn chưa từng dùng, nên không biết có thể thành công hay không.
May mà trí nhớ của hắn cũng không tệ lắm, trận pháp này có thể chuyển hóa linh khí.
Mạc Phàm vươn một tay ra, Kim Tự Tháp bằng nước huyền ảo xuất hiện trong tay hắn.
Hắn vung tay, Kim Tự Tháp huyền ảo rơi vào giữa trận pháp.
Không đợi Mạc Phàm sử dụng tạo hóa trì, Kim Tự Tháp bằng nước bên ngoài tạo hóa trì đã tỏa ra kim quang, trong tạo hóa trì sáng lên lam quang, hấp thu điên cuồng chất lỏng màu vàng được chuyển hóa ra.
Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, Hồn Ấn, tinh huyết ở trong bình, cùng với Ngũ Thải Thạch trôi nổi xung quanh hắn.
Ngoại trừ những thứ này ra, hắn nghĩ một lát, lại lấy mấy thứ khác ra.
- Đưa tất cả Kỳ Lân Ngọc Kiệt của ông cho tôi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Huyết Nô một cái, nói.
Huyết Nô không do dự lấy Kỳ Lân Ngọc Kiệt ra, có khoảng chừng mấy chục khối, đưa cho Mạc Phàm.
- Chủ nhân, có cần tôi luyện chế thêm bây giờ không?
Huyết Nô hỏi.
- Những thứ này đủ rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, đi về phía tạo hóa trì.
Đám Tiểu Vũ đều nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ nghiêm túc.
Quả thật đám Quỷ Mị Nhi, Titan đã sống lại, nhưng dù sao bọn họ cũng có sinh mệnh đặc biệt, thậm chí Titan, Ác Linh Vương và Quỷ Mị Nhi là sinh vật bất tử.
Những người mà Mạc Phàm muốn cứu hiện giờ thì khác.
- Mạc Phàm, cậu thật sự có thể cứu sống bọn họ sao?
Long Nhược Tuyết lo lắng hỏi.
Cô cũng từng đọc về Phục Hoạt Chi Thuật trong sách cổ, từ xưa đã có, nhưng chưa có ví dụ thành công.
Thất bại thì càng nhiều, bình thường thất bại là người sống lại sẽ hồn phi phách tán, cho nên thành công thất bại chỉ có một cơ hội.
So với dùng Phục Hoạt Chi Thuật sinh tử nhân nhục bạch cốt, phương pháp chiêu hồn tu luyện quỷ tu sẽ bớt nguy hiểm hơn nhiều.
- Có khả năng các cô không cứu sống được bọn họ, nhưng tôi thì không thành vấn đề.
Mạc Phàm không thèm nhìn Long Nhược Tuyết, nói.
Sống lại ở trình độ này, cho dù hắn không cứu sống được hơn vạn người, cũng phải ngàn người, loại chuyện này không có độ khó đối với hắn.
Hắn cũng không nhiều lời với Long Nhược Tuyết, ném một Kỳ Lân Ngọc Kiệt một Ngũ Thải Thạch cùng với một số thứ vào trong tạo hóa trì, trong tạo hóa trì màu lam lập tức sáng lên ánh sáng bảy màu.
Một tay hắn vươn ra, Hồn Ấn và tinh huyết của Chu Trường Hoằng bay vào trong tay hắn.
- Hồn vi thần, huyết vi thể.
Sáu chữ này vừa vang lên, hào quang lại sáng lên trên tay Mạc Phàm, tinh huyết và Hồn Ấn dung hợp vào nhau, biến thành một hạt châu hình trứng, chậm rãi rơi vào trong tạo hóa trì.
Hạt châu mới đụng tới chất lỏng trong tạo hóa trì màu lam, hai chữ truyền từ miệng Mạc Phàm ra.
- Tạo hóa.
Trong tạo hóa trì, ánh sáng bảy màu lập tức bao quanh hạt châu.
Trong ánh sáng bảy màu, hạt châu càng lúc càng to, từ to bằng một chén trà biến thành một người, tiếng tim đập thình thịch vang lên trong tạo hóa trì.
Hào quang thu lại, một người thanh niên mặc trường bào màu trắng đi từ trong ra.
Tuy trẻ hơn Chu Trường Hoằng ba mươi tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ của Chu Trường Hoằng.
Chu Trường Hoằng ra khỏi tạo hóa trì, vẻ mặt ông ta mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng quỳ một gối với Mạc Phàm, giọng nói thuộc về Chu Trường Hoằng vang lên.
- Mạc tiên sinh, bí cảnh ở Nam Sơn bị hủy, xin Mạc tiên sinh trách phạt.
Nghe thấy giọng nói này, trên mặt đám Tiểu Vũ, Tần Kiệt, Chu Hiệt tràn đầy kích động.
Giống như tìm được chút sinh cơ từ trong tử cảnh.
- Người này là Chu gia gia sao?
Tiểu Khương Nguyệt nói.
Trước mắt đám hội ngũ lão, Long Nhược Tuyết sáng lên, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.
Sau Chu Trường Hoằng, A Hào, Bạch Tử Hàn, Liệt Hỏa, Lưu Nguyệt Như, Bạch Vô Song, Sen Taiko, Moria, Tần lão gia tử, Lạc lão gia tử lần lượt sống lại.
Không chỉ như vậy, Chu Trường Hoằng và hai lão gia tử Tần, Lạc lớn tuổi hơn đều trẻ ra nhiều.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám người này một cái, mỉm cười đi tới chỗ hội ngũ lão.
- Nói cho tôi biết, là những ai dùng vũ khí tiên tiến với tôi.