Mạc Phàm lắc đầu, nhấc chân đi về phía Mạnh Vô Kỳ.
Hắn vừa động, khí tức vô cùng cường hãn trước đó lập tức che kín căn tửu lâu này.
Ở đây ngoại trừ Đồng Chiến ra, cơ thể những người khác đều căng thẳng, có cảm giác như sinh mệnh mình bị người ta nắm trong tay.
Mạc Phàm và Mạnh Vô Kỳ vốn cách nhau hơn mười mét, chỉ một bước đã tới.
- Cục xương nào của ngươi cảm thấy ta không thể quay về được?
Mạc Phàm đánh giá toàn thân Mạnh Vô Kỳ, lạnh như băng hỏi.
Vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ ngạc nhiên.
Đồng Chiến đã ở trong này, vậy mà Mạc Phàm còn dám ra tay với anh ta, lá gan của tiểu tử này cũng quá lớn rồi?
- Đồng thúc thúc, ngươi thấy rồi đấy, tiểu tử này thật sự quá làm càn, không có khả năng là phàm nhân từ Hạ giới tới, chắc chắn là tên phản nghịch của tông môn thế gia nào đó, ngươi còn không nhanh bắt cậu ta.
- Tiểu tử, ngươi hơi quá phận rồi đó.
Đồng Chiến nhíu mày, trầm giọng nói.
Ông ta biết chuyện hôm nay là lỗi của Mạnh Vô Kỳ, tất nhiên ông ta sẽ không quá so đo với Mạc Phàm, chỉ cần Mạc Phàm không phản nghịch gì, ông ta sẽ thả Mạc Phàm rời đi.Vậy mà Mạc Phàm còn dám ra tay, không cho ông ta một chút mặt mũi nào.
Tiếng nói vừa ngừng, một thanh trường đao đen xì, tỏa ra bảo quang xuất hiện trong tay ông ta.
Nhưng không đợi trường đao của ông ta chỉ về phía Mạc Phàm, cơ thể ông ta căng thẳng theo.
Không biết Mệnh Kiếm Phù Ảnh biến mất trong tay Mạc Phàm hóa thành một tiểu phù kiếm từ lúc nào, bay quanh Đồng Chiến.
Vẻ mặt Đồng Chiến phát lạnh, không dám nhúc nhích.
Ông ta không biết thanh kiếm này là gì, nhưng ông ta biết không thể để bị đâm, bởi vì vừa rồi phân của ông ta bị đánh về nguyên hình dưới một kiếm của Mạc Phàm, không biết phải ôn dưỡng bao lâu mới dùng tiếp được.
Tu vi của mộc điêu kia không cao, nhưng cũng tương đương với cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ, một kiếm bị hủy sinh cơ, bản thể như ông ta chỉ là mấy kiếm.
Chỉ trong chớp mắt, trên gương mặt màu đồng cổ của ông ta tràn đầy giận dữ.
- Tiểu tử, nể mặt ngươi mới tiến vào Chân giới, không hiểu quy củ, ta nhắc nhở ngươi một câu, không thể khiến đội đóng quân bị thương nhẹ, thương tổn là phản nghịch, ta cho ngươi mười giây suy nghĩ, dời pháp kiếm này của ngươi đi.
- Hửm?
Đồng Chiến mới mở miệng, sắc mặt không ít người thay đổi.
Bọn họ đều là người của Tinh Hỏa Trấn, đều hiểu biết về Đồng Chiến, Đồng Chiến không dám tiến lên trước chỉ nói cảnh cáo, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.
Đổi lại là bình thường, chắc chắn trường đao của Đồng Chiến sẽ đặt lên cổ đối phương.
Đồng Chiến chỉ đứng ở đó, nói lên Đồng Chiến cũng bị Mạc Phàm vây khốn rồi.
- Chuyện này…
Ngoại trừ một số người ngoại lai ra, Đồng Chiến là người rất mạnh ở Tinh Hỏa Trấn, thực lực đám hộ vệ của Mạnh Vô Kỳ kém xa.
Đồng Chiến đến đây, vậy mà vẫn bị Mạc Phàm khống chế được?
- Đừng dùng Quân Đình áp chế ta, việc này ai đúng ai sai ngươi rõ ràng nhất, hẳn là không cần ta giải thích, cho dù bây giờ ta giết anh ta, dựa theo quy củ của Quân Đình, cũng không có vấn đề gì, tốt nhất là ngươi đứng yên ở đó, hoặc là rời đi, nếu không nếu ngươi bị thương hoặc chết, không thể đẩy lên đầu ta được đâu.
Mạc Phàm lấy một tảng đá ra, một pháp tuyệt đánh vào bên trong.
Trên tảng đá chớp lóe hào quang, chiếu toàn bộ cảnh từ lúc hắn tới tửu lâu.
Ở Tu Chân giới, nhỏ thì trú quân ở mỗi nơi, giữ gìn trật tự, lớn thì tới Thần Ma Chi Chiến, đều do Quân Đình quản lý.
Quân Đình không phải là một môn phái, nhưng có thể đánh đồng với mười đại tông môn và 36 cung.
Trong tình hình chung, tu sĩ không xung đột với người của Quân Đình, thì sẽ không tìm bọn họ để chọc phiền phức, bởi vì một khi tiến vào danh sách bị Quân Đình truy nã, thì rất phiền phức.
Vì đa số Truyền Tống Trận đều do Quân Đình phái người trấn giữ, thành trấn cũng có nhiều người của Quân Đình đóng quân, trừ phi trốn tới một vùng hoang vắng, nếu không khó thoát khỏi bị Quân Đình đuổi bắt.
Hắn từng có giao tế với đám Quân Đình rồi, đám người này rất cố chấp, nếu có chứng cứ, đám người này sẽ ít phản bác lại, nhưng nếu ra tay với cấp dưới của Quân Đình không có lý do, đám người này sẽ thành một đám lưu manh.
Lúc trước hắn vì một chút việc nhỏ mà xảy ra hiểu lầm với người của Quân Đình, Quân Thiên một lão ngoan cố của Quân Đình đuổi theo hắn một năm, tới Thần Nông Tông 67 chuyến.
Lúc hắn ra khỏi bí cảnh mới biết được chuyện này, sau khi hắn lấy ra một số chứng cứ, Quân Thiên hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Vì tránh để lại phiền phức, hắn vẫn luôn có thói quen sử dụng Lưu Ảnh Thuật trong quá trình xung đột.
Trở về Tu Chân giới cũng như vậy.
- Tiểu tử, ngươi!
Đồng Chiến nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên giận dữ.
Ông ta vốn tưởng rằng Mạc Phàm không biết quy củ, nhưng ai ngờ Mạc Phàm còn biết cả Quân Đình, còn lưu lại quá trình xảy ra xung đột nữa.
Như vậy ông ta muốn bảo vệ Mạnh Vô Kỳ đều có chút khó giải quyết.
Mạc Phàm không để ý tới Đồng Chiến, đi tới trước người Mạnh Vô Kỳ.
- Bây giờ ngươi có thể lặp lại những lời ngươi vừa nói lúc trước.
Sắc mặt Mạnh Vô Kỳ rất khó coi, trong mắt đều là phẫn nộ.
Anh ta ở Tinh Hỏa Trấn không phải ngày một ngày hai, có khi nào bị người ta ức hiếp như vậy, cho đến bây giờ đều là anh ta đùa giỡn người khác.
- Tiểu tử, thúc thúc ta là thành chủ của Viêm Dương Thành, ngươi dám ra tay với ta, ngươi sẽ không có biện pháp rời khỏi tinh cầu này, đi tới Bích Thần Tinh.
Mạnh Vô Kỳ nghiến răng nói.
Vừa rồi Mạc Phàm có nói hắn muốn tới Bích Thần Tinh, Truyền Tống Trận tới Bích Thần Tinh ở ngay Viêm Dương Thành.
Mạc Phàm dám ra tay với anh ta, tuyệt đối sẽ chết ở Viêm Dương Thành.
Mạc Phàm có thể đánh bại cao thủ Nguyên Anh, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của cao thủ Hóa Thần kỳ, ở Viêm Dương Thành do cao thủ Hóa Thần kỳ tọa trấn.
Anh ta không tin Mạc Phàm là một người mới tới, không sợ cao thủ Hóa Thần kỳ.
- A… Ngươi nói xong chưa?
Mạc Phàm vươn một tay ra, thanh phù kiếm bay quanh Đồng Chiến bay vào tay hắn.
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Mắt Mạnh Vô Kỳ mở to, hỏi.
Tuy anh ta là cậu ấm, nhưng không phải kẻ ngốc, loại phù kiếm này có thể phá kiếm thế của Liễu thúc, lại khiến Đồng Chiến vô cùng e sợ, không dám ra khỏi phù kiếm nửa bước, đây tuyệt đối là pháp bảo.
Nếu anh ta bị Mạc Phàm đâm trúng, tuyệt đối không có kết cục tốt.
- Ngươi lấy nhẫn trữ vật của ta, còn muốn dùng nhẫn trữ vật thiết kế ta nữa, ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì với ngươi?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nếu Mạnh Vô Kỳ trả lại nhẫn trữ vật cho hắn thì không sao, hắn chỉ trừng phạt nhỏ thôi.
Nhưng Mạnh Vô Kỳ thêm Âm Dương Hỏa Chú lên nhẫn, còn dùng phó bài khiến người ta ra tay với hắn.
Nói xong phù kiếm trong tay hắn không do dự đâm về phía Mạnh Vô Kỳ.
Mạnh Vô Kỳ thấy vẻ mặt Mạc Phàm không đổi thì sắc mặt thay đổi, nhanh chóng suy nghĩ.
Thấy phù kiếm sắp đâm vào mình, trước mắt anh ta sáng lên.
- Tiểu tử, ngươi giết ta cũng được, nhưng nếu ngươi muốn tiện nha đầu Lục La kia chết.