Bên trong hội đấu giá, nói là hội đấu giá nhưng tương tự một thị trấn, trong kiến trúc này đều là phòng đấu giá đủ loại đồ.
Bên ngoài phòng đấu giá có không ít tu sĩ bày quầy hàng, bán hoặc trao đổi vài thứ.
Mấy thứ này, phần lớn đều không tìm thấy trên Địa Cầu.
Mạc Phàm cũng không sốt ruột đi tìm thứ liên quan tới tạo hóa, hội đấu giá Hỏa Thần có thể lọt vào tai hắn, quy mô không thể nhỏ được.
Tuy không có tin tức về Phượng Hoàng Thạch, nhưng nói không chừng bây giờ có thể tìm được thứ khác hắn cần.
Dù sao hắn là người dùng hỏa, tìm được thứ cần cho hắn tu luyện cũng không tính là nhỏ.
Hắn vừa thông qua thần thức đảo qua quầy hàng ở ven đường, vừa đi về phía Tây.
Bất tri bất giác, một buổi sáng đã qua.
Mạc Phàm đi từ cửa thành tới giữa hội đấu giá, hắn đứng trước một quầy hàng, nhìn chằm chằm mấy thứ như hạt sen ở trên quầy hàng.
Mấy hạt này đỏ như máu, to bằng cái gáo, được đặt trong một chiếc hộp trong suốt.
- Vị công tử này, ngươi cảm thấy có hứng thú với mấy hạt giống này sao?
Sau quầy hàng, một nam tử nhìn giống tiểu ca tạp dịch thấy Mạc Phàm nhìn qua, vội vàng nói.
- Thứ này bao nhiêu linh thạch?
Mạc Phàm lấy hộp ngọc ở trên quầy hàng, hỏi.
- Vị công tử này, ngươi đúng là có nhãn lực hơn người, mấy hạt sen này là khi thiếu gia nhà ta đại chiến 300 hiệp với một con Hỏa Kỳ Lân, lấy trên một đóa hỏa liên Địa Ngục do Hỏa Kỳ Lân thủ hộ, nếu không phải gần đây thiếu gia nhà ta thiếu linh thạch, tuyệt đối sẽ không bán ra, nếu công tử muốn, tiểu đích thấy công tử rất quen thuộc, phần lớn là người có duyên với hạt sen này, giá cả cũng không mắc, lấy của ngài 10000 linh thạch trung phẩm được rồi.
Tiểu ca kia nói rất rõ ràng.
- Những hạt sen này đã tìm đại sư ở hội đấu giá xem qua, tuyệt đối là hạt sen của hỏa liên ở Địa Ngục, nếu là giả, công tử có thể cầm thư chứng thực của đại sư này, đi tìm đại sư đó bồi thường, giả một đền mười…
Tiểu ca lấy một tờ khế ước ra nói.
Mạc Phàm thấy tiểu ca thao thao bất tuyệt thì hơi cau mày.
- Có thể, ta cần mấy hạt sen này, bớt linh thạch đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn biết rõ mấy hạt sen này hơn cả tiểu ca kia, vốn dĩ không cần tiểu ca này giải thích.
- Nếu công tử cần mấy hạt sen này, vậy ta không nói nhiều nữa, ta chiết khấu cho công tử, 8000 linh thạch trung phẩm, không thể bớt hơn được nữa, nếu không thiếu gia nhà ta biết ta bán rẻ như vậy, không đánh gãy chân ta mới lạ.
Tiểu ca này đáng thương tội nghiệp nói.
- Ta không có linh thạch trung phẩm, 500 linh thạch hạ phẩm, nếu có thể, ta muốn lấy mấy hạt sen này.
Mạc Phàm lấy một chiếc túi ra, đặt lên trên quầy.
Ở nơi này, những lời này nghe có vẻ đáng tin, nhưng tin thì dễ bị lừa.
Bởi vì nơi này không chỉ có không ít đồ thật, đồ giả cũng càng nhiều, dù sao giả mới càng kiếm được nhiều.
ế ồ ểNếu mua phải đồ giả, bình thường không có người gây chuyện, nhãn lực không được thì không thể trách người khác.
Cho dù có văn khế cũng vô dụng.
Mười văn khế đại sư cho đối phương đều là giả, dùng để giải quyết chuyện như vậy.
Mấy hạt sen này cũng thế, căn bản không phải là hạt giống hỏa liên ở Địa Ngục gì, cũng không có Hỏa Kỳ Lân tồn tại.
Nhưng mấy hạt sen này không phải là hạt giống Hồng Liên ở Địa Ngục, mà là hạt giống Nghiệp Hỏa Hồng Liên càng trân quý hơn.
Nếu hắn phục dùng mấy hạt sen này, khí huyết trong cơ thể hắn không chỉ lập tức khôi phục tới đỉnh phong, Hồng Liên Nghiệp Hỏa cũng tăng lên một cấp bậc.
Đương nhiên hạt giống Nghiệp Hỏa Hồng Liên không chỉ là 500 linh thạch đơn giản như vậy.
Chỉ là tiểu ca này không biết gì về hạt sen, cho dù đạt được hạt sen cũng không có tác dụng gì, bởi vì hạt sen này chỉ có tác dụng với người có huyết mạch Hồng Liên.
Những người khác phục dùng, trái lại sẽ động đến nghiệp hỏa trong cơ thể, bị nghiệp hỏa đốt thân.
- Vị công tử này, có phải 500 linh thạch hạ phẩm hơi ít hay không, 1000 linh thạch trung phẩm đi.
Vẻ mặt tiểu ca kia như muốn thổ huyết, nói.
Anh ta nói giá 8000 linh thạch trung phẩm hơi cao thật, nhưng đến chỗ Mạc Phàm thì chỉ còn 500 linh thạch hạ phẩm, tỉ suất hối đoái giữa linh thạch trung phẩm và linh thạch hạ phẩm là 1:100, lập tức giảm đi 1000 lần.
Anh ta đợi ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy người nào ngoan độc như Mạc Phàm.
- Thứ này đặt ở chỗ ngươi cũng vô dụng, ngươi cứ đặt ở đó tiếp đi.
Mạc Phàm cất linh thạch, xoay người muốn đi.
Trừ phi có người muốn tự sát, nếu không sẽ không mua hạt sen này.
- Công tử, ngươi đừng đi mà, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Tiểu ca kia thấy Mạc Phàm muốn đi, vội vàng ngăn cản.
Quả thật mấy hạt sen này như lời Mạc Phàm nói, có không ít người xem qua rồi, nhưng anh ta để đó lâu như vậy, vẫn không bán đi được.
Không dễ dàng gì mới gặp người muốn mua, sao anh ta có thể để Mạc Phàm đi.
- Ngài đã chê đắt, vậy 10000 linh thạch hạ phẩm thì thế nào?
Tiểu ca kia hỏi thăm dò.
Mạc Phàm nhíu mày, 10000 linh thạch hạ phẩm mua hạt sen này không đắt, dù sao cũng là hạt sen Nghiệp Hỏa Hồng Liên, hắn cũng có thể lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.
Nhưng linh thạch trên người hắn cần đi mua Phượng Hoàng Thạch.
Nhỡ đâu không đủ, sau này sẽ rất phiền phức.
- 10000 không được, ngươi thấy 5000 thế nào?
Tiểu ca thấy Mạc Phàm im lặng không nói thì nói tiếp.
Mạc Phàm còn chưa mở miệng, tiểu ca chuẩn bị giảm giá tiếp thì một giọng nói truyền tới.
- Ta trả 2000 linh thạch hạ phẩm mua mấy hạt sen kia, thế nào?
Tiểu ca kia nhìn người vừa nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía đám Mạnh Vô Kỳ, lông mày anh ta nhướn lên.
- Vị công tử này, vị thiếu gia kia ra 2000 linh thạch hạ phẩm, nếu không có giá cao hơn, ta chỉ có thể bán cho vị công tử kia rồi.
Anh ta đang lo không bán được, không ngờ lúc này lại có thể nâng giá.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, quay đàu liếc đám Mạnh Vô Kỳ một cái.
Mạnh Vô Kỳ thấy Mạc Phàm nhìn thì mỉm cười.
- Mạc công tử, ngươi cũng ở đây sao, đúng là oan gia ngõ hẹp, chúng ta lại gặp mặt, thế nào, ngươi thích mấy hạt sen này sao, đúng lúc ta cũng nhìn trúng, ngại quá.
- Ngươi đang chơi với lửa đó.
Trên mặt Mạc Phàm không có chút gợn sóng, lạnh lùng nói.
Lần trước nể mặt Đồng Chiến cho hắn lệnh bài thân phận, hắn không so đo với Mạnh Vô Kỳ, trên lệnh bài thân phận có Truy Tung Phù hắn cũng không nói gì thêm, vậy mà gia hỏa kia tự mình tìm tới.
Đây không phải là oan gia ngõ hẹp, mà là đến chết cũng không hối cải.
- Chơi với lửa, Mạc công tử, ngươi muốn ra tay với ta ở hội đấu giá à, lần này ta không chọc giận ngươi nha, ta chỉ mua thứ ngươi cũng thích thôi, như vậy không làm trái với quy củ đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy.
Tiểu ca kia cảm nhận được dị thường, cười mỉa gật đầu.
- Mạc công tử ra giá cao là được, nếu ngươi không cần, vậy mấy hạt sen này là của ta.
Mạnh Vô Kỳ thấy Mạc Phàm không nói lời nào thì nói tiếp.