Thần Y Trọng Sinh

Chương 1429: Cửu Tinh



- Tiểu tử, vậy đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thanh kiếm dưới tay ngươi ngay cả lão phu cũng không biết.  

             Lão nhân thấy Mạc Phàm giơ tay nắm lấy thanh kiếm kia, cười mỉa nói.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt.  

             - Nếu ta đoán không nhầm, trước đây thứ này là linh bảo đúng không?  

             Cấp bậc của linh bảo còn trên pháp bảo, có ý thức của nó, thậm chí còn mở miệng nói như người.  

             - Không sai, chẳng qua đã bị thương không nhẹ, linh tính tổn hao nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể cộng linh, lão phu tốn hơn một ngàn năm phụng dưỡng linh bảo này, cũng chỉ cộng linh được một nửa, ngươi đừng đánh chủ ý với thanh kiếm này, ta đã dùng rất nhiều phương pháp, thậm chí còn học một bộ kiếm pháp, đều không thể cộng linh với nó.  

             Lão giả nói với vẻ khinh thường.  

             Muốn cộng linh, tu sĩ và linh bảo phải tâm linh tương thông, trong quá trình cộng linh giống như tế luyện pháp bảo, chẳng qua trình tự trao đổi càng sâu hơn.  

             Thông qua cộng linh, có thể biết được nguồn gốc của linh bảo này.  

             Đương nhiên cộng linh phải từ hai phía, nếu linh bảo không tiếp nhận người này, bất luận là làm cách nào đều không thể cộng linh.  

             - Vậy sao.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười, hắn cầm lấy thanh kiếm kia, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trong lòng bàn tay sáng lên.  

             Theo Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trong lòng bàn tay hắn sáng lên, bỗng nhiên kiếm cổ như vật chết chấn động kêu ong ong, thanh quang nhàn nhạt tỏa từ dưới lớp áo mục nát trên trường kiếm ra.  

             Mục nát lùi ra, lộ ra một thanh trường kiếm màu xanh sắc bén.  

             Thanh kiếm này dài chín thước, chuôi kiếm lưỡng tinh, thân kiếm thất tinh, đường vân hình rồng âu giang cửu khỏa tinh nối với nhau, tuy linh khí rất yếu, nhưng khiến người ta có cảm giác vô cùng sắc bén.  

             Phải biết rằng vì nhằm an toàn, nơi này có thêm trận pháp phòng hộ, cho dù là người hay pháp khí đều giảm uy lực một nửa, thanh kiếm này không rót linh khí vào đã có uy lực lớn như vậy, tuyệt đối không đơn giản.  

             Thanh kiếm này vừa lộ ra thân kiếm, một đoạn lời nói xuất hiện trong Thức Hải của Mạc Phàm.  

             - Tạo Hóa Môn phối kiếm thiên tài tuyệt thế, Cửu Tinh.  

             - Cửu Tinh, của ta.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ.  

             Không thể lấy mệnh kiếm ra tùy tiện, có lẽ đụng tới đám Đồng Chiến còn tốt hơn một chút, nhưng nếu đụng phải người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, bị nhận ra thì phiền phức rồi.  

             Mệnh kiếm như đồ đằng của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, tuy số lượng người của tộc này đã giảm mạnh, nhưng vẫn còn một phần, trong đó có không ít cao thủ, bị những cao thủ này để mắt tới chắc chắn sẽ rất phiền phức.  

             Có thanh Cửu Tinh này, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không cần lấy mệnh kiếm ra.  

             Hắn vừa mới nói xong, dưới chấn động của Cửu Tinh, toànbộ hào quang thu vào bên trong kiếm, giống như đồng ý với câu nói của Mạc Phàm.  

             Đồng thời lực tạo hóa thông qua Cửu Kinh Kiếm tiến vào trong cơ thể Mạc Phàm, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trên người Mạc Phàm vốn mờ tối trở nên sáng lên, rõ hơn trước không ít.  

             Lão giả kia lập tức sửng sốt, trong đôi mắt tràn đầy khó tin nhìn trường kiếm trong tay Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm chỉ cầm thanh kiếm này mà khiến thanh kiếm cộng minh, còn nhận Mạc Phàm làm chủ, chuyện này chỉ xảy ra chưa tới một phút đồng hồ, đây là lần đầu tiên ông ta thấy chuyện như vậy.  

             - Tiểu tử, ngươi làm thế nào vậy?  

             Lão giả vô cùng khiếp sợ nói.  

             Tuy ông ta cộng linh một nửa với thứ này, nhưng không có điều kiện để nhận chủ.  

             Về điểm này ông ta còn không bằng cháu gái mình, cháu gái ông ta được một thanh kiếm nhận chủ rồi.  

             Một kiếm này khiến ông ta tan vỡ, Mạc Phàm hiện giờ lại càng khiến ông ta bị đả kích nặng.  

             - Ngươi lấy mấy thứ này ở đâu ra thế?  

             Mạc Phàm không trả lời, trái lại hỏi.  

             Vừa rồi ở ngoài cửa hắn đã cảm nhận được, những thứ đồ này gần như không có cái nào không mang theo lực tạo hóa.  

             Chẳng qua phần lớn đều bị hao tổn nghiêm trọng, mà tổn hại này tương tự như trong bí cảnh ở Địa Cầu hắn vào, chỉ có mấy thứ còn có thể sử dụng, trong đó bao gồm nhánh cây kia và thanh kiếm trong tay hắn.  

             - Chuyện này?  

             Lão nhân nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên chút cảnh giác.  

             Mạc Phàm dừng cười, không truy hỏi tiếp.  

             - Thanh kiếm này và nhánh cây kia, ta không thể mang đi được nữa sao?  

             - Ngươi có thể mang thanh kiếm đi, nếu ngươi muốn lấy nhánh cây kia, trừ phi ngươi có thể khiến nhánh cây nảy mầm.  

             Lão giả trầm ngâm một lát nói.  

             Vừa rồi ông ta đánh cược với Mạc Phàm, thuần túy là muốn lấy Mạc Phàm để hả giận.  

             Dù sao ông ta không ngờ Mạc Phàm có thể biết những thứ đó, càng không ngờ thanh kiếm này lại nhận chủ.  

             Hiện giờ cho dù ông ta không cho Mạc Phàm lấy đi thanh kiếm kia, đều khó có khả năng, thanh kiếm kia đã nhận Mạc Phàm làm chủ rồi.  

             Nhưng nhánh cây kia không thể để Mạc Phàm mang đi được.  

             Nhánh cây này là thứ duy nhất không bị tổn hại trong đám đồ này, chắc chắn cũng lợi hại nhất.  

             Ông ta đã tổn thất một thanh kiếm, lại để Mạc Phàm lấy thứ này đi mất, chắc chắn ông ta sẽ đau lòng muốn chết.  

             - Ngươi chắc chắn không, nếu ngươi muốn giữ nhánh cây này, bây giờ ta có thể rời đi.  

             Mạc Phàm nói.  

             Vẻ mặt lão giả này rất đau lòng, hắn có thể nhìn ra được.  

             Hắn không biết lão giả này có quan hệ gì với Tạo Hóa Môn, nhưng hắn đã lấy được Cửu Tinh, quả thật hắn có thể không lấy nhánh cây này.  

             Lão giả nhíu mày, đôi mắt đảo liên tục muốn sửa lại.  

             Mạc Phàm có thể lấy đi thanh kiếm kia dễ dàng, không phải không có khả năng lấy được nhánh cây kia đi.  

             Nhưng không đợi ông ta sửa lại, tiểu cô nương kia đã xen miệng nói.  

             - Vị công tử này, nếu ngươi thật sự khiến nhánh cây này nảy mầm, nó sẽ là của ngươi.  

             - Tiểu Thanh, con điên rồi à, nếu cậu ta lấy nhánh cây này đi, con dùng cái gì?  

             Lão nhân thấy Tiểu Thanh chắp tay nhường nhánh cây cho người ta, vội vàng nói.  

             Mạc Phàm nhướn mày nhìn thoáng qua vị cô nương kia, trong mắt hắn lóe lên lam quang, một vùng dị sắc lập tức xuất hiện trên mặt hắn.  

             - Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn?  

             Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn là một loại trong Tạo Hóa Ấn, am hiểu về trận pháp huyền thuật, vậy mà trên người cô bé này có.  

             Mấy chữ này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt tiểu cô nương kia thay đổi.  

             Sau khi cô để một trong những cổ bảo này nhận chủ, thì có được Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn.  

             - Ngươi biết Tạo Hóa Ấn à?  

             - Ta sẽ kích hoạt nhánh cây kia, ta chỉ lấy một phần lực tạo hóa trong đó, còn lại đều là của ngươi, ngoài ra ta có thể cho ngươi một bộ công pháp, che giấu lực tạo hóa trên người ngươi, nếu không có khả năng không có chỗ tốt với ngươi hiện giờ.  

             Mạc Phàm nói với vẻ nghiêm túc.  


             Mạc Phàm không trả lời, hắn đi tới bên cạnh nhánh cây kia, một tay nắm lấy nhánh cây, trút lực tạo hóa vào bên trong.  

             Trên nhánh cây vốn đen tuyền, một đám lục sắc tỏa từ chỗ tay Mạc Phàm tiếp xúc ra, lan tràn về phía nhánh cây.  

             Lục sắc đến nhánh cây, một đám chồi mọc ra, dâng trào sinh cơ tràn ra bên ngoài.  

             Ngay sau đó một lực tạo hóa cường đại trút vào trong cơ thể hắn. Lực lượng này mới vào trong cơ thể hắn, trong Thức Hải của hắn, một trong những Tạo Hóa Ấn hắn đạt được ở Tạo Hóa Thiên Cung lập tức có động tĩnh.