Mọi người nhìn theo ánh mắt của Mạc Phàm, trong góc đó chớp lóe hào quang, một chiếc la bàn xuất hiện trôi nổi trong không trung.
Phía dưới la bàn, ô quang nhoáng lên một cái, vài bóng người như ẩn như hiện ở trong ô quang, không phải người khác, đúng là Mạnh Vô Kỳ và mấy thuộc hạ của anh ta.
Chẳng qua mấy thuộc hạ ít hơn một người khi ở hội đấu giá.
Nhìn thấy Mạnh Vô Kỳ, Mạc Phàm và bốn người kia khá hơn một chút, vẻ mặt Lục La thì trắng bệch.
- Mạnh Vô Kỳ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Đây là lần đầu tiên cô gặp bốn người này, nhưng bốn người này đều là cao thủ Nguyên Anh nổi tiếng ở Liệt Hỏa Tinh.
Hỏa Si Tịnh Hỏa thì khỏi phải nói, Hỏa Thuật ngay cả sư phụ anh ta đều cảm thấy không bằng… hơn nữa bản nguyên chi hỏa của anh ta còn là Phật Môn Tịnh Hỏa trong chân hỏa, là một loại hỏa diễm vô cùng phiền phức.
Lôi Diệt là tu sĩ Nguyên Anh trải qua sáu lần lôi kiếp, được người ta gọi là tu sĩ Nguyên Anh có hi vọng tiến vào cảnh giới Hóa Thần nhất.
Thiên Tầm Tử thì từng có hai thân phận là thích khách và đạo tặc, quanh năm tìm kiếm linh bảo linh vật, thứ được ông ta để mắt tới, cho đến bây giờ đều chưa từng không lấy được, trong đó có không ít động phủ của lão quái Hóa Thần kỳ.
Cuối cùng là Kỳ Lân, 18 tuổi đã là cao thủ Nguyên Anh, nghe nói có được huyết mạch Kỳ Lân, nhỏ tuổi nhất, nhưng danh tiếng còn trên ba người kia.
Bốn người này từng người đều lợi hại hơn Đồng Chiến, giữa trưa cô rời khỏi tửu lâu về nên không biết bản lĩnh của Mạc Phàm, nhưng chắc chắn bốn người này khó đối phó.
Bốn người được Mạnh Vô Kỳ hẹn tụ tập lại, không thể không nói dụng tâm của Mạnh Vô Kỳ rất hiểm ác.
Mạnh Vô Kỳ hơi nhếch miệng, đi từ trong ô quang ra.
- Ta muốn làm gì à, đương nhiên là ta muốn lấy lại đồ của mình.
- Các vị, trước khi các vị lấy được tin tức, Mạnh Vô Kỳ ta muốn lấy lại một số đồ trước, hẳn là các vị không có ý kiến đúng không.
Mạnh Vô Kỳ đứng khoanh tay, nói với đám đầu bóng loáng.
- Chúng tôi chỉ cần thứ mình cần, nếu trong lúc này không có xung đột, chúng tôi không thành vấn đề.
Tịnh Hỏa tên đầu bóng loáng do dự một lát nói.
Tu vi của Mạnh Vô Kỳ không cao, nhưng chỉ nhìn chữ “Mạnh”, cũng cần phải nể mặt.
- Các vị yên tâm, tuyệt đối sẽ không xung đột.
Mạnh Vô Kỳ mỉm cười nhìn về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt, nhẫn trữ vật của ta, có phải ngươi nên trả lại ta hay không?
Mạnh Vô Kỳ vươn tay về phía Mạc Phàm, cười mỉa nói.
- Nhẫn trữ vật của ngươi sao?Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Không sai.
Mạnh Vô Kỳ gật đầu.
- Nếu ta từ chối thì sao?
- Từ chối?
Mạnh Vô Kỳ cười, nhìn về phía đám tên đầu bóng loáng.
- Bốn vị, nếu các vị giết chết tiểu tử này, giao nhẫn trữ vật và linh hồn cậu ta cho ta, ta có thể cho các vị thêm tin về Phượng Hoàng Thạch, như vậy xác suất các vị đạt được Phượng Hoàng Thạch sẽ cao hơn một chút, hẳn là các vị sẽ không từ chối đúng không?
Mạnh Vô Kỳ cười tự tin nói.
- Không thành vấn đề.
Đám tên đầu bóng loáng gật đầu.
- Tiểu tử, ngươi thấy không, đây là cái giá phải trả cho việc không trả nhẫn trữ vật cho ta.
Mạnh Vô Kỳ nói với vẻ đắc ý.
Mạc Phàm cười nhạt, hắn vốn có chút nghi ngờ với tin về Phượng Hoàng Thạch, xem ra Mạnh Vô Kỳ biết nhiều hơn hắn nghĩ, như vậy càng tốt.
- Tiểu tử, ngươi không nghe thấy lời Mạnh thiếu chúng ta nói sao, giao nhẫn trữ vật ra đây, đúng rồi, nếu giao ra thì xin giải trừ quan hệ chủ tớ.
Nam tử tóc dài đứng bên cạnh Mạnh Vô Kỳ thấy Mạc Phàm không nói lời nào, liền nói.
Không phải Mạc Phàm cầm nhẫn trữ vật của bọn họ đi sao, hiện giờ bọn họ sẽ trả lại mấy câu này cho Mạc Phàm.
- Không phải tiểu tử này bị dọa ngốc rồi đấy chứ?
- Như vậy mà dọa ngốc, đợi lát nữa sẽ hù chết cậu ta rồi.
Mấy người khác cười nói.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt.
- Mạnh Vô Kỳ, trú quân trong thôn trấn là ngươi điều đi đúng không?
- Không sai.
Mạnh Vô Kỳ cũng không giấu diếm, nói thẳng.
Có những trú quân này ở đây sẽ phiền phức hơn nhiều, nhỡ đâu có người tham gia vào sẽ gặp phiền phức, chẳng bằng điều hết đám người kia đi.
- Nếu không có mệnh lệnh của ngươi, bọn họ sẽ không quay về đúng không?
Mạc Phàm hỏi tiếp.
- Tiểu tử, ngươi muốn thế nào, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình còn có thể lật người à?
Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, tò mò nói.
- Lục La, cô quay về trước đi, ta không quay lại ngươi đừng mở cửa.
Mạc Phàm nói.
Tuy Mạnh Vô Kỳ không trả lời, nhưng xem ra cho dù Mạnh Vô Kỳ gọi đám trú quân về cũng phải mất một thời gian.
- Mạc công tử, ta?
Lục La hơi sửng sốt, do dự bất định nhìn về phía Mạc Phàm.
- Ta có một thứ muốn lấy, bây giờ ta muốn đi lấy đủ, cô đi về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ lập tức trở về.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Nhưng bọn họ?
Lục La nhìn thoáng qua đám Mạnh Vô Kỳ, trên mặt đều là lo lắng.
- Bọn họ sao, ha ha.
Mạc Phàm chỉ cười, không nói gì thêm.
- Được rồi, Mạc công tử cẩn thận một chút.
Lục La xoắn xuýt một lát, sau đó xoay người quay vào trong tiểu viện.
Mạc Phàm tạo mấy pháp ấn, mấy kiện pháp khí giấu trên không tiểu viện sáng lên, từng đạo vầng sáng chiếu xuống, bảo hộ tiểu viện ở bên trong.
- Tiểu tử, ngươi không cần phải làm như vậy, kẻ tiện nhân này không cần chúng tôi ra tay, sớm muộn gì đều phải chết, chúng tôi sẽ không đụng vào một đứa xui xẻo.
Mạnh Vô Kỳ cười nói.
- Nơi này có rất nhiều người vô tội, ta nhớ phía bắc tiểu trấn này là một vùng hoang vu, chúng ta tới đó được chứ?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Hửm?
Đám Mạnh Vô Kỳ đều nhướn mày lên, vậy mà Mạc Phàm còn nói đổi địa điểm, chuyện này thật sự nằm ngoài dự kiến của anh ta.
- Người trẻ tuổi, xem ra ngươi không muốn giao tin tức kia ra rồi?
Lôi Diệt hừ lạnh một tiếng nói.
- Muốn thì đến lấy, không muốn có thể cút.
Mạc Phàm nói xong, xoay người đi về phía Bắc Tinh Hỏa Trấn.
- Một tu sĩ Kim Đan Hạ giới, tu vi không cao mà quá kiêu ngạo.
Người thanh niên tên Kỳ Lân nhíu mày, lạnh lùng nói.
Đối với anh ta mà nói, Mạc Phàm chỉ là một phàm nhân mới phi thăng, hoặc là người có đẳng cấp thấp.
Một người như vậy mà dám làm càn trước mặt bọn họ.
- Chuyện này cũng bình thường, người phi thăng từ Hạ giới lên phần lớn đều là đỉnh cao ở Hạ giới, tất nhiên những người này sẽ tâm cao khí ngạo, nhưng đợi lát nữa, cậu ta sẽ biết mình ngu ngốc tới cỡ nào.
Trên người Lôi Diệt chớp lóe hỏa hoa, cười mỉa nói.
- Lát nữa cậu ta sẽ không biết mình ngu ngốc tới cỡ nào, bởi vì người chết sẽ không biết cái gì gọi là ngu ngốc.
Kỳ Lân lạnh lùng nói.
Vẻ mặt bốn người lãnh khốc, lần lượt rời đi.
Mạnh Vô Kỳ ở bên cạnh cũng không sốt ruột, khóe miệng anh ta cong lên nụ cười nham hiểm.
Nam tử tóc dài cười nịnh nọt nói.
- Ha ha, không biết nhẫn trữ vật và linh hồn của tiểu tử này có bao nhiêu thứ, đáng giá để ta tốn nhiều sức như vậy không đây.
Trong mắt Mạnh Vô Kỳ lóe lên tham lam, anh ta nói.
Một lát sau, mấy người đi về phía đám Mạc Phàm rời đi.