Không ít người nhíu mày, trong đôi mắt lộ ra chút sắc lạnh.
- Ta không nghe nhầm đấy chứ?
Có người ngoáy lỗ tai mình, nói với vẻ khinh thường.
Bọn họ có ít nhất 40 tu sĩ, kém nhất cũng có tu vi như Mạc Phàm, xung quanh còn có có không ít người ẩn nấp không đi ra.
Nhiều người như vậy giết một người, gần như là miểu sát.
Một mình Mạc Phàm muốn giết sạch bọn họ, quả thực là chuyện viễn tưởng.
Mạnh Vô Kỳ hơi nhếch miệng, ý cười lại dày đặc hơn nhiều.
Mạc Phàm giết đám Tịnh Hỏa, có lẽ anh ta còn tin.
Nhưng Mạc Phàm muốn giết 40 người này, trừ phi Mạc Phàm không phải là tu sĩ, là Thiên Tiên, nếu không không có khả năng làm được.
Tu sĩ Kim Đan đối phó được nhiều nhất chín tu sĩ Nguyên Anh, cũng là cửu trảm cao cấp nhất rồi, không thể nhiều hơn nữa.
Ở Tu Chân giới không có người hơn thập trảm, cửu trảm đều là trong truyền thuyết, rất ít người có thể nhìn thấy người như vậy.
Dù sao đan lực kém hơn anh lực của tu sĩ Nguyên Anh một chút, hơn nữa tu sĩ Nguyên Anh còn từng độ lôi kiếp, trong anh lực còn có lực đại đạo trong lôi kiếp, cho nên tu sĩ Kim Đan đối phó tu sĩ Nguyên Anh độ kiếp càng miễn cưỡng một chút.
Trong đám người này không phải đều là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng có 30 tu sĩ Nguyên Anh.
Mạc Phàm muốn giết sạch bọn họ, tuyệt đối là con kiến nhìn trời, không biết tự lượng sức mình.
- Ngươi không nghe nhầm.
Tay còn lại của Mạc Phàm vươn ra, phù văn vờn quanh tay hắn xuất hiện, Mệnh Kiếm Phù Ảnh chui từ trong phù văn ra.
- Linh kiếm ở trong tay ta, muốn lấy thì tới đây, muốn cứu Mạnh Vô Kỳ thì cứ cứu đi, tuy các ngươi không phải Ma Tộc, nhưng ta sẽ giết sạch những người tiến lên.
Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng sắc bén tỏa ra bốn phía, lạnh lùng nhìn chằm chằm những người đó nói.
Giọng nói của hắn rét lạnh thấu xương, hoàn toàn không còn giống hắn lúc trước, trái lại giống một pho tượng sát thần.
Tu Chân giới không khác Địa Cầu, không có thực lực nửa bước khó đi, không có thế lực không thể đặt chân, không có danh tiếng không thể sống sót.
Giống như Mạnh Vô Kỳ, ỷ vào uy danh của Mạc gia, anh ta có thể hô phong hoán vũ.
Nhưng những người khác chỉ có thể xâu xé, để mặc anh ta sử dụng.
Không ai đồng tình với kẻ yếu, cũng không có người thương hại, người yếu chỉ có thể bị người ta giẫm lên, trở thành cỏ đuôi chó.
Giống hắn năm đó, mới vào Thần Nông Tông bởi vì quá mềm lòng, giúp Mạnh Bất Đồng làm một nhiệm vụ, cuối cùng thiếu chút nữa chết trong nhiệm vụ đó.
Mạnh Bất Đồng cố ý hay không hắn không biết, nhưng quả thật hắn thiếu chút nữa chết vì nhiệm vụ của Mạnh Bất Đồng.
Cho nên sau đó hắn không thân với Mạnh Bất Đồng nữa, thậm chí còn tránh Mạnh Bất Đồng.
Nhưng nếu hắn mạnh hơn, hắn tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Lần này hắn không muốn giống trước đây nữa, hắn không chỉ đường đường chính chính đứng trước mặt Mạnh Bất Đồng, còn tự tay bóp nát thần hồn của Quân Mạc Tà.
Cho nên những người này, hắn sẽ không mềm lòng mà tha cho bọn họ.
- Ma Tộc, tiểu tử, trái lại ngươi nói rất đại nghĩa, nhưng người như ngươi đã không còn tồn tại ở Tu Chân giới, ngươi cũng phải chết.
Đại hán mặt sẹo cười mỉa, đi về phía Mạc Phàm.
Ma Tộc và tu sĩ phương Đông bọn họ đều là thế lực đối địch, nhưng vì ích lợi trước mắt, cho dù là Ma Tộc hay tu sĩ nhân loại chỉ cần lấy được ưu đãi, ai còn quan tâm vấn đề tộc loại.
Nếu đạt được nhiều chỗ tốt từ Ma Tộc, chắc chắn bọn họ sẽ lựa chọn Ma Tộc.
Thậm chí có đôi khi người một nhà còn nguy hiểm hơn Ma Tộc, càng phải hợp tác với Ma Tộc.
Sau đại hán mặt sẹo, những người khác cũng lắc đầu cười, trên người lóe lên linh quang, pháp khí, pháp bảo, pháp ấn xuất hiện trong tay bọn họ.
Có người bay thẳng tới linh kiếm trong tay Mạc Phàm, có người thì vòng qua Mạc Phàm, đi về phía đám Mạnh Vô Kỳ, có rất ít người e sợ Mạc Phàm nên chưa dám ra tay trước.
Không chỉ bọn họ, đám Tinh Hỏa cũng nhíu mày, chân hỏa căn nguyên trên người cũng trướng to, đi về phía Mạnh Vô Kỳ.
Chỉ cần mang Mạnh Vô Kỳ đi, bọn họ vẫn có thể đạt được Phượng Hoàng Thạch.
Còn giết Mạc Phàm, bọn họ chưa từng suy nghĩ tới, tuy linh kiếm kia trân quý, bọn họ phải có thực lực tranh đoạt.
Nhưng chín cổ tự tàn khuyết không đầy đủ trước người Mạc Phàm, lại khiến bọn họ có cảm giác lo sợ bất an.
Mạnh Vô Kỳ thấy những người này đi tới, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như đang nhìn người chết.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Mạnh Vô Kỳ cao giọng cười nói.
- Vậy sao?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn về phía những người đi tới, linh khí dậy sóng rót vào trong Cửu Linh, muốn ra tay.
- Ta là quân trưởng của trú quân ở Tinh Hỏa Trấn, tất cả dừng tay cho ta, nếu không giết không tha!
Giọng nói trầm thấp mà có lực của Đồng Chiến truyền từ đằng xa tới, âm thanh khi quân đội hành quân vang lên theo.
Nghe thấy giọng nói này, ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt những người khác đều thay đổi.
Trú quân tới đây, chuyện này có vẻ phiền phức rồi.
Cho dù tu vi của trú quân không cao, cũng không thể là địch dễ dàng.
Nhất là Mạnh Vô Kỳ, chỉ một lát nữa thôi anh ta sẽ giết được Mạc Phàm, lúc này Đồng Chiến lại tới?
Mạc Phàm cũng hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh hắn khôi phục như thường.
Chỉ trong phút chốc, Đồng Chiến dẫn theo hai đội mặc chiến giáp đi tới.
Đồng Chiến nhìn những người này và Mạnh Vô Kỳ trong hỏa diễm, vẻ mặt vốn âm trầm lại nhíu chặt mày hơn.
- Các ngươi tới Tinh Hỏa Trấn đông như vậy, là muốn làm gì, muốn mưu đồ tạo phản sao?
- Đồng thúc thúc, cái mũ này của ngươi quá lớn rồi, tiểu tử này giết mấy tôi tớ của ta, còn muốn giết ta nữa, ta chỉ phát Mạnh Thường Lệnh, tìm người tới cứu ta mà thôi, chẳng lẽ tự bảo vệ mình là sai sao?
Mạnh Vô Kỳ bất mãn nói.
Đồng Chiến là người của thúc thúc anh ta, nhưng anh ta có cảm giác Đồng Chiến không đứng về phía anh ta, trái lại là người của Mạc Phàm.
Đồng Chiến nhìn lệnh bài trong tay Mạnh Vô Kỳ, lông mày ông ta nhíu chặt hơn.
Mạnh Vô Kỳ vì đối phó Mạc Phàm, vậy mà lấy cả thứ này ra rồi.
- Mạc công tử, không phải chuyện giữa ngươi và Vô Kỳ đã giải quyết rồi sao, những chuyện ngươi nói ta đã thực hiện rồi, vì sao ngươi còn ra tay với Vô Kỳ?
Đồng Chiến hỏi.
- Chuyện lúc trước đã giải quyết xong, nhưng vấn đề mới thì chưa.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Đồng Chiến khó coi, ông ta dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, nhất định là Mạnh Vô Kỳ lại đi đối phó Mạc Phàm.
Mạnh Vô Kỳ tụ tập nhiều người như vậy, vốn dĩ không phải lúc truy cứu nguyên nhân vấn đề, nên đuổi những người này rời đi trước thì hơn.
Những lời này vừa vang lên, không ít người nhìn về phía mệnh kiếm trong tay Mạc Phàm, nhưng không ai cử động.
- Đồng thúc, người này muốn giết ta, còn giết người của ta, muốn tản ra cũng được, thứ nhất linh kiếm kia là tiểu tử này trộm được, bảo cậu ta giao linh kiếm ra đây, thứ hai, cậu ta phải định khế ước chủ tớ với ta, trở thành nô lệ của ta mới được.
Mạnh Vô Kỳ hơi nhếch miệng, không sợ hãi cười mỉa nói.