Khối ngọc bài này có màu xanh đậm, bên trên khắc hai chữ Nam Cung.
Nhìn thấy ngọc bài này, mọi người ở đây lập tức sửng sốt, trong mắt đều là không thể tin được.
- Đây, đây là…
Vài ngày trước ông ta từng thấy lệnh bài này trên người hai người, sao có thể không biết.
Đây là ngọc bài của Nam Cung gia Kỳ Sơn, tượng trưng cho thân phận người Nam Cung gia.
Vậy mà trên người Mạc Phàm lại có thứ này, lần này ông ta thật sự thua cả ván bài rồi.
Săn bắn lần này vốn đã kết thúc, những người đứng đầu Viêm Dương Thành đều nghiêng về phía ông ta, danh ngạch tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông cũng của Mộ Dung gia ông ta, có thể nói là Mộ Dung gia bọn họ phong quang vô hạn.
Ông ta lại đợi Mạc Phàm tới, lần này hay rồi, bán linh khí của tất cả gia tộc thành của Mạnh gia, Mộ Dung gia còn phải tới Chu Tước Trấn đóng quân.
Chuyện này còn chưa tính, hiện giờ ngay cả danh ngạch tham dự hải tuyển của Thần Nông Tông, cũng bị một tiểu tử vô danh cướp đi.
Trên người cậu ta còn có ngọc bài Nam Cung gia Kỳ Sơn, nếu ngọc bài này là Nam Cung gia cho, đừng nói là Viêm Dương Thành bọn họ, cho dù là Thần Nông Tông cũng không hoài nghi thân phận của cậu ta.
- Đợi một chút, nếu đây là ngọc bài của ngươi, quả thật đủ rồi, nhưng ngươi chứng minh thế nào đây là ngọc bài của ngươi?
Mộ Dung Yến vẫn nói.
Nam Cung gia có danh tiếng như vậy, sao có thể cho một tiểu tử Hạ giới lệnh bài, khả năng Mạc Phàm nhặt được hoặc cướp lệnh bài là rất cao.
Cho dù Mạc Phàm nói là Nam Cung gia cho cậu ta, chỉ sợ cũng không có ai tin.
Chỉ cần danh ngạch tham dự hải tuyển của Thần Nông Tông không bị lấy đi, Mộ Dung gia bọn họ vẫn có cơ hội xoay mình.
- Đại đô đốc suy nghĩ như vậy không phải không có đạo lý, thành chủ nên suy nghĩ kỹ thì hơn, nếu tiểu tử này giết người Nam Cung gia đạt được ngọc bài, sau này Nam Cung gia trách tội, tao ương vẫn là Viêm Dương Thành chúng ta.
Vương Kiếm vuốt râu, nói với vẻ thận trọng.
- Mạc công tử, ngươi có thể giải thích, ngươi lấy ngọc bài này từ đâu ra được không?
Mạnh Hữu Vi nói.
- Đây là…
Mạc Phàm nhíu mày, vừa định mở miệng.
- Ngàn vạn lần đừng nói với chúng tôi là người Nam Cung gia tặng cho ngươi, ngươi cảm thấy bọn ta là đứa bé ba tuổi, sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?
Vẻ mặt Mạc Phàm khó coi, hắn lạnh lùng liếc Mộ Dung Yến một cái.
- Ngươi là gia tộc nhánh của Ngạo Nhật Sơn Tông đúng không?
Vẻ mặt Mộ Dung Yến thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy kỳ lạ.
Quả thật Mộ Dung gia bọn họ là gia tộc nhánh của Ngạo Nhật Sơn Tông, nhưng chuyện này cho dù là người Mộ Dung gia cũng ít có người biết, ở đây chỉ có ông ta, Mạnh Hữu Vi và con của ông ta biết chuyện này, sao Mạc Phàm nhìn ra được?
- Ngạo Nhật Sơn Tông?
Nghe thấy mấy chữ này, vẻ mặt đám Vương Kiếm thay đổi.
Sao bọn họ có thể không biết Ngạo Nhật Sơn Tông tiếng tăm lừng lẫy, đây là tông phái siêu cấp không kém gì Thần Nông Tông, vậy mà Mộ Dung gia là gia tộc nhánh của Ngạo Nhật Sơn Tông.
- Mộ Dung lão ca, ngươi che giấu kỹ thật.
Trên mặt đám Vương Kiếm hiện lên nịnh nọt, cười nói.
- Đúng vậy, đại đô đốc đúng là chân nhân bất lộ tướng.
Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú màu đen xuất hiện ở mi tâm hắn, giống như một con rắn còn sống muốn cắn nuốt người sống.
Mắt Mộ Dung Yến mở to, cơ thể không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
Mộ Dung Phi ở phía sau không nhìn thấy trán Mạc Phàm, nhưng giống như cảm nhận được Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú trên người Mạc Phàm, trong mắt anh ta lóe sáng sắc bén nhìn về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, ngươi, vậy mà ngươi giết một người của Ngạo Nhật Sơn Tông?
- Một người, không ít như vậy đâu.
Mạc Phàm lắc đầu.
Long gia Nam Sơn ở Địa Cầu coi như là hậu duệ của Ngạo Nhật Sơn Tông, phía trước phía sau, hắn giết tổng cộng mấy chục người.
- Không ít như vậy sao?
Không chỉ Mộ Dung Yến, sắc mặt đám Mạnh Hữu Vi cũng thay đổi theo.
Mộ Dung Yến là người của Ngạo Nhật Sơn Tông, đã ngoài dự liệu của bọn họ.
Mạc Phàm là một tu sĩ Hạ giới, vậy mà còn giết không chỉ một người của Ngạo Nhật Sơn Tông.
- Tiểu tử, ngươi biết gì về Ngạo Nhật Sơn Tông không?
Ngạo Nhật Sơn Tông không chỉ vô cùng cường đại, cũng có thể nói là tông môn bao che khuyết điểm, nếu không sẽ không thêm Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú lên mỗi đệ tử thậm chí là gia tộc nhánh.
Mạc Phàm giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông, không chỉ không nhanh chóng nghĩ biện pháp xóa Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú, còn để lộ ra trước mặt Mộ Dung Yến, chỉ sợ cậu ta không biết gì về Ngạo Nhật Sơn Tông?
- Ta biết về Ngạo Nhật Sơn Tông, còn rõ hơn ngươi biết tu vi của mình.
Mạc Phàm không thèm nhìn Vương Kiếm, nói.
Hắn không biết gì về Ngạo Nhật Sơn Tông, đùa gì thế?
- Hơn nữa bây giờ ta rất muốn giết thêm mấy người của Ngạo Nhật Sơn Tông.
Mạc Phàm nhìn Mộ Dung Yến nói.
Mộ Dung Yến là người của Ngạo Nhật Sơn Tông thì không nói, vừa rồi không chỉ gây khó dễ cho hắn nhiều lần, còn có mưu đồ với mệnh kiếm trên người hắn.
Nếu không phải Mộ Dung Yến còn có chức vị đại đô đốc của Quân Đình, Mộ Dung Yến đã là người chết.
- Mạnh Hữu Vi, ngươi thấy chưa, tiểu tử này giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông chúng tôi, chỉ sợ lệnh bài Nam Cung gia trên tay cậu ta cũng do cậu ta giết người Nam Cung gia đạt được, ngươi đưa danh ngạch cho cậu ta, vậy đợi phiền phức quấn thân đi.
Mộ Dung Yến cảm nhận được sát ý trên người Mạc Phàm, lạnh lùng nói.
Mạnh Hữu Vi bình tĩnh nhìn Mạc Phàm, trên mặt lộ vẻ do dự.
Mạc Phàm giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông cũng không sao, nơi này không phải nơi sở hữu của Ngạo Nhật Sơn Tông, nơi này là Thần Nông Tông.
Nhưng nếu lệnh bài trong tay Mạc Phàm là giết người Nam Cung gia đạt được, thân phận của Mạc Phàm vô cùng phiền phức.
Hơn nữa…
- Chuyện này?
Mộ Dung Yến thấy Mạnh Hữu Vi do dự, đôi mắt ông ta đảo liên tục, bỗng nhiên trước mắt sáng lên.
- Đúng rồi, người Nam Cung gia vẫn còn ở trong Viêm Dương Thành, tiểu tử, nếu ngươi cầm lệnh bài của Nam Cung gia, có dám theo chúng tôi tới Viêm Dương Thành một chuyến không?
Dẫn Mạc Phàm tới trước mặt hai vị nhà Nam Cung gia ở Viêm Dương Thành, là thật hay giả đến lúc đó sẽ biết, Mạc Phàm lại nói dối cũng vô dụng.
Mạnh Hữu Vi do dự một lát, vẫn nói.
Mạc Phàm đẩy ngã Mộ Dung Yến giúp ông ta, ông ta muốn giúp Mạc Phàm một tay, nhưng thân là thành chủ của Viêm Dương Thành, có một số việc ông ta không thể khinh thường.
Ông ta vừa nói xong, không đợi Mạc Phàm trả lời, một giọng nói lạnh như băng vang lên.