Ông ta thân là tu sĩ Hóa Thần, nhiều tuổi nhất ở đây, đã hơn một ngàn tuổi rồi.
Ma Long ở Ma Long Tinh bị người Bạch gia giết chết, chỉ là chuyện mấy trăm năm nay, lúc ông ta mới tới Nguyên Anh kỳ, đã từng ở xa nhìn con Ma Long này.
Tuy Ma Long ở sau ông ta không có thật thể, nhưng bất luận là khí tức hay cơ thể, đều giống hệt Ma Long bị giết, tuyệt đối không sai.
Cho dù không phải Ma Long sống lại, cũng là long hồn một phần của Ma Long chưa bị chôn vùi.
Cho dù là long hồn tàn khuyết của Ma Long kia, cũng đủ phiền phức.
Phải biết rằng đây là hồn phách của ma thú Đại Thừa kỳ, cho dù chỉ có một đạo, đều có thể diệt sinh vật trên tinh cầu này.
Lúc này, cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Mạc Phàm lại nói bọn họ không lấy được Hoa Vĩ Long.
Quả thật bọn họ không lấy được, chỉ sợ Hoa Vĩ Long này đã đạt thành hiệp nghị cộng sinh với long hồn, không ai có thể lấy thứ cộng sinh với tàn hồn Đại Thừa, ông ta có thể còn sống rời đi đã không tệ rồi.
- Chạy.
Ông ta kêu to, độn quang lóe lên từ người ông ta, ông ta không do dự lao về phía Truyền Tống Trận.
Kinh Long Đỉnh vây khốn Hoa Vĩ Long, nếu ông ta còn đi lấy Kinh Long Đỉnh, rất có khả năng sẽ bị giết chết, chỉ thông qua Truyền Tống Trận, mới có cơ hội rời đi, Kinh Long Đỉnh để trưởng bối gia tộc tới lấy, rời đi trước rồi nói sau.
Trong lúc này, cả sơn cốc đều là bóng dáng trốn đi.Ngay cả Mạnh Bạch Thường cũng muốn chạy trốn theo đám Mạnh Vô Tình.
Cứ ở trong này, chỉ có đường chết.
Ông ta mới rời đi quay đầu liếc Mạc Phàm một cái, vẻ mặt lập tức sửng sốt.
Trong gió phần phật, Mạc Phàm làm như không thấy Ma Long, chẳng những không trốn đi, trái lại hai tay không ngừng kết ra ấn ký màu đen trắng.
Ông ta thân là tu sĩ Quỷ Đạo, biết không ít văn tự.
Những ấn ký này không phải là Linh Văn ở Tu Chân giới, trái lại giống Thần Văn đã sớm thất truyền ở Chân giới thời thượng cổ.
Những ấn ký này mới xuất hiện, cũng không ngưng tụ ra cái gì, trái lại cả đám xuyên vào mắt trái của Mạc Phàm.
Tu sĩ Hóa Thần và nửa bước Hóa Thần đều chạy cả rồi, Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan lại thi triển thần thông ở đây.
Cho dù Mạc Phàm có thể trảm 40, cũng chỉ chém được tu sĩ Nguyên Anh bình thường mà thôi, vốn dĩ không đủ nhìn đối với tàn hồn của ma thú Đại Thừa.
- Muốn sống thì giảm tu vi đến mức thấp nhất, hoặc lúc Ma Long đến trước người ngươi, tăng tu vi tới cao nhất liều mạng một phen, chạy trốn và che giấu khí tức cũng không có tác dụng.
Mạc Phàm không thèm nhìn Mạnh Bạch Thường, tiếp tục ngưng tụ pháp ấn.
Đây là tàn hồn của Ma Long Đại Thừa, tất nhiên là hắn biết.
Nhưng nếu ra tay với tàn hồn của Ma Long Đại Thừa, thật sự có thể thoát khỏi đuổi giết của Ma Long Đại Thừa, vậy Ma Long Đại Thừa quá phế rồi.
Muốn mạng sống, phải giảm tu vi đến mức thấp nhất, Ma Long Đại Thừa sẽ giết người có tu vi cao trước.
Dù sao Ma Long Đại Thừa có tôn nghiêm của Ma Long Đại Thừa. Chuyện này tương đương với lão hổ cắn hắn một cái, chắc chắn hắn sẽ giết lão hổ, lúc hắn đang ngủ muỗi cắn hắn một cái, hắn cũng sẽ giết muỗi, nhưng nếu lão hổ và muỗi cùng cắn hắn, vậy hắn sẽ giết lão hổ chạy trốn trước, sau đó lại giết muỗi nhỏ bé hơn.
Trong khoảng thời gian này, hắn mới có thể diệt được tàn hồn của Ma Long.
Nếu Mạnh Bạch Thường không nghe, ông ta sẽ là người thứ ba bị giết.
Mạnh Bạch Thường nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ sắc lạnh.
- Tiểu tử, tự ngươi muốn chết, đừng có kéo ta.
Nếu ông ta giảm tu vi xuống, tốc độ sẽ không thể quá nhanh.
Còn liều mạng, Mạc Phàm nghĩ ông ta là kẻ ngốc sao, ông ta là tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, liều mạng với tàn hồn của yêu thú Đại Thừa kỳ, người làm như vậy chắc chắn điên rồi.
Ông ta đã trêu chọc tàn hồn Ma Long, chạy chậm mà nói, người chết đầu tiên sẽ là ông ta.
Ông ta nói những lời này xong thì không để ý Mạc Phàm nữa, mấy chữ truyền từ miệng ông ta ra.
- Quỷ Thần Độn!
Mấy chữ vang lên, một đám ánh sáng ám đỏ che khuất ông ta.
Cả người ông ta hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng xuyên qua, chỉ trong giây lát đã cách xa cây số.
Quỷ Thần Độn cần tiêu hao lực lượng căn nguyên của ông ta, do đó khiến tốc độ của ông ta tăng lên nhiều.
Với tốc độ này, hẳn là đủ để ông ta chạy trốn trước khi bị tàn hồn của Ma Long giết chết.
Mạc Phàm thấy Mạnh Bạch Thường vẫn rời đi, thì không có ý ngăn cản.
Hắn và Mạnh Bạch Thường vốn không có giao tình, thậm chí trên đường đi hai huynh đệ này còn có ý nghĩ giết hắn.
Hắn khuyên một câu đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, Mạnh Bạch Thường vẫn muốn tìm đường chết, chuyện này không liên quan gì tới hắn.
Lúc ông ta mới chạy ra một cây số, đầu tàn hồn của Ma Long cao trăm mét trong hầm ngầm vươn cao, bỗng nhiên tiếng long ngâm vang lên.
“Rống…”
Âm thanh mới vang lên, dòng khí cường đại như bão tới nổi lên từ bốn phương tám hướng, chỉ trong chớp mắt mấy ngọn núi cao đã bị san bằng.
Một số người chưa kịp chạy trốn và chạy chậm, trực tiếp hóa thành bột phấn.
Bầu trời vốn mờ tối, bỗng nhiên dày đặc Ma Vân nên tối hơn nhiều.
Đồng thời một đôi cánh có thể che lấp mặt trời giãn từ giữa cơ thể Ma Long ra, lực lượng bên trong như có thể khiến Ma Long Tổ bừng tỉnh, coi rẻ thương sinh.
Đôi mắt đỏ như máu của Ma Long nhìn lướt qua đám người hốt hoảng chạy trốn trên đất, rồi lại kêu to.
Cơ thể khổng lồ biến từ một thành vô số Ma Long nhỏ, đôi cánh chấn động.
Chỉ trong chớp mắt, những Ma Long nhỏ này đã tới trước người đám Đông Phương Sóc, Bộ Kinh Phàm và Mạnh Bạch Thường trước tiên.
Vẻ mặt ba người ngẩn ra, đôi mắt lập tức mở to, miệng không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh.
- Chuyện này, chuyện này…
Mạnh Bạch Thường thì lấy một phù triện hình người ra, không do dự cắn đầu lưỡi, phun máu lên trên phù triện này.
Một quỷ ảnh to lớn màu trắng xuất hiện bên ngoài người ông ta, bảo hộ ông ta ở trong.
Đồng thời ba Ma Long huyền ảo trước người ba người cùng rống to một tiếng, Ma Long huyền ảo khác biến mất toàn bộ, chỉ trong chớp mắt ba con Ma Long này to hơn rất nhiều, khí tức cũng mạnh hơn gấp bội lần.
Ngay sau đó, đôi cánh của ba con Ma Long này thu lại sát cơ thể, giống như một mũi tên sắc nhọn xông về phía ba người. Ba con Ma Long còn chưa tới trước mặt ba người, khí tức chôn vùi toàn bộ khiến xung quanh ba người bột phấn hóa.