Thần Y Trọng Sinh

Chương 1495: Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?



- Đừng sốt ruột.  

             Mạc Phàm nhìn thoáng qua nước thuốc màu đen, cười nhạt nói.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn kéo dài thời gian, suy nghĩ xem nên phối giải dược thế nào à?  

             Trái lại Tôn Vô Tật không hốt hoảng, mà đồ đệ của ông ta lại âm dương quái khí nói.  

             Mạc Phàm không để ý tới người này, giơ tay cầm đĩa nước thuốc màu đen.  

             - Uống thứ này rồi phối cũng không muộn.  

             Nói xong hắn uống hết đĩa Cửu Liên Hoàn.  

             Chỉ trong chớp mắt mọi người ở đây đều ngây người, đôi mắt đảo liên tục, trong mắt đều là không thể tin.  

             Có mấy người, thậm chí tròng mắt sắp rớt ra rồi.  

             - Ông trời của ta, tiểu tử này điên rồi à?  

             - Cậu ta không nhìn thấy đại động trên đất sao?  

             - Uống xong độc dịch đó, thật sự có thể phối độc dược được nữa sao?  

             … N  

             gay cả sắc mặt Mạnh Vô Kỳ cũng thay đổi, trái tim anh ta bị treo lên cao.  

             Mấy ngày nay anh ta ở cùng với Mạc Phàm, ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về Mạc Phàm, Mạc Phàm sẽ không vô duyên vô cớ làm một chuyện.  

             Nhưng đây là thứ có thể hòa tan trận pháp và Thiết Kim Mộc.  

             Đám Tôn Vô Tật nhướn mày, cũng sửng sốt, nhưng bọn họ lập tức nở nụ cười.  

             Nhất là đồ đệ kia, trên mặt anh ta tràn đầy đắc ý.  

             Anh ta chỉ nói câu Mạc Phàm kéo dài thời gian, ai ngờ Mạc Phàm lại uống hết độc dược.  

             - Tiểu tử, dược điển của sư phụ ngươi là của ta rồi.  

             ồ ế ấ ổNgười đồ đệ này của Tôn Vô Tật cười đến bên cạnh Mạc Phàm, một tay chộp lấy ngọc giản trôi nổi xung quanh Mạc Phàm.  

             Không đợi anh ta nắm lấy ngọc giản, ống tay áo Mạc Phàm vung lên.  

             “Rầm!” Đệ tử của Tôn Vô Tật lập tức như bị yêu thú đụng vào, cơ thể cong thành hình con tôm bay ra ngoài, đập mạnh lên trên vách tường ngất đi.  

             - Cao hứng hơi sớm rồi.  

             Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

             Còn chưa kết thúc, đã mơ ước dược điển của hắn, dược điển của hắn dễ lấy như vậy à?  

             Nếu đọc xong thứ này, có thể khiến người ta trở thành nửa y tiên đó.  

             Trong tiếng vang dữ dội, mọi người nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, Mạc Phàm giống như không có việc gì, không có một chút phản ứng.  

             Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, Mạc Phàm nên chảy máu thất khiếu, đau đớn quay cuồng trên đất.  

             Thực ra hoàn toàn không có.  

             Không chỉ như vậy, trên người Mạc Phàm có từng đạo hào quang sáng lên.  

             Loại hào quang này sáng tổng cộng chín lần, sau đó biến mất hoàn toàn, không có một chút chuyện gì.  

             Đối diện Mạc Phàm, mắt Tôn Vô Tật mở to, yết hầu cử động liên tục để nuốt nước bọt, mấy chữ truyền từ miệng ông ta ra.  

             - Chuyện này, chuyện này…”  

             Mạc Phàm nuốt Cửu Liên Hoàn sớm như vậy, ông ta tưởng rằng ông ta thắng rồi, nhưng Cửu Liên Hoàn ông ta luôn lấy làm tự hào lại như nước lọc đối với Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm không chỉ không ăn giải dược, cũng không dùng thuật pháp nào, độc dược cứ thế giải rồi?  

             Nếu không phải Cửu Liên Hoàn này của ông ta độc chết không ít tu sĩ, vừa rồi còn ăn mòn trận pháp bảo hộ Dược Vương Các và Thiết Kim Mộc, ông ta nhất định sẽ hoài nghi độc dược mà ông ta phối là giả, độc tính trong đó mất hết rồi.  

             Phải biết rằng ông ta từng đưa độc dược này cho Long Tinh Tử, sau khi Long Tinh Tử nghiên cứu một thời gian, thì lắc đầu trả ông ta, chuyện này nói lên ngay cả Long Tinh Tử cũng không có biện pháp giải trừ.  

             Ngay cả Long Tinh Tử đều bó tay chịu trói với độc dược này, Mạc Phàm là một tiểu tử vô danh tiểu tốt lại giải rất dễ dàng, ông ta thật sự không có biện pháp tin tưởng.  

             Mạc Phàm nhìn thoáng qua Tôn Vô Tật, cười nhạt.  

             - Cửu Liên Hoàn, có chút ý nghĩ, nhưng ít vòng quá, nếu làm thêm mấy vòng có lẽ còn thương tổn được ta một chút.  

             Cửu Liên Hoàn mà thôi, chẳng qua là phối độc dược sơ cấp nhất, để chín loại dược vật trộn lẫn với nhau, trung hòa rơi một phần dược hiệu, do đó khiến chín loại độc dược còn lại hình thành một vòng, để độc tính đan xen hoàn toàn vào nhau.  

             Xử lý như vậy, làm độc tính khó có thể giải trừ, nhưng độc tính tổng thể sẽ giảm đi không ít.  

             Nếu hắn bị độc dược như vậy thương tổn, hắn không xứng với danh xưng y tiên bất tử này rồi.  

             - Tiểu tử, ngươi!  

             Tôn Vô Tật nhíu mày, tức giận tới mức thiếu chút nữa thổ huyết.  

             Thiếu chút nữa có thể thương tổn được Mạc Phàm, không có gì đả thương người hơn những lời này.  

             Ông ta đường đường là Dược Vương, vậy mà rơi vào hoàn cảnh như vậy.  

             - Ta sẽ cho ngươi xem, cái gì gọi là liên hoàn thật.  

             Một tay Mạc Phàm vươn ra, đôi mắt hắn nheo lại, tinh quang nở rộ trong mắt hắn mà ra.  

             Chín bình dược bắt đầu chuyển động, tất cả nước thuốc được đổ ra, trôi nổi trong không trung.  

             - Phân!  

             Một chữ truyền từ miệng Mạc Phàm ra.  

             Chín loại độc dược lập tức tách rời, một hóa thành chín, chín loại độc dược được phân thành 81.  

             Chuyện này còn chưa xong, 81 độc dược này lại chia ra làm chín.  

             Chỉ trong phút chốc, độc dược được phân nhỏ xếp thành một vùng trong không trung, nếu không nhìn kỹ gần như không có biện pháp dùng mắt nhìn.  

             - Kết!  

             Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, trong mắt cũng chớp lóe tinh quang.  

             Những hạt châu độc dịch này dựa theo trình tự đã sắp xếp tự động luyện thành một chuỗi, sau đó biến thành những vật thể như địa cầu rất nhỏ.  

             Những địa cầu rất nhỏ này luyện thành một chuỗi hạt châu, ngưng tụ thành hình cầu to.  

             Dựa theo quy trình như vậy, một giọt độc dịch dần thành hình.  

             Tuy độc dược còn chưa phối trí thành công, nhưng thủ đoạn của Mạc Phàm khiến mọi người sợ ngây người.  

             Những hạt châu này đâu chỉ mấy vạn, số lượng lớn như vậy, nhìn rất giống thao tác tế bào cơ bản.  

             Tổ hợp sắp xếp nghiêm ngặt một đám tế bào, sau đó ngưng tụ thành một đám chất lỏng.  

             Phải biết rằng thao tác càng nhiều, không chỉ cần lượng lớn linh khí, còn cần hồn lực lũy thừa bội lần.  

             Người bình thường khống chế 2, 3 thứ còn được, dù sao thần thức không thể phân liệt quá nhiều, nếu không khó mà khống chế được.  

             Vậy mà Mạc Phàm có thể khống chế nhiều như vậy, hơn nữa mỗi chủng loại ở bên trong đều có trình tự không đồng nhất, chuyện này cần hồn lực cường đại, trí nhớ và lực khống chế cỡ nào?  

             Hơn nữa toàn bộ hành trình Mạc Phàm chỉ dùng hai chữ, ngay cả ngón tay đều không cử động một phen.  

             Không chỉ bọn họ, sắc mặt Tôn Vô Tật cũng tái nhợt, cơ thể ông ta không tự chủ được run rẩy.  


             Chỉ sau một chén trà nhỏ, cuối cùng tất cả độc dịch đã dung hợp vào nhau, một giọt chất lỏng trắng như ngọc rơi vào trong đĩa ngọc trước người Tôn Vô Tật.  

             Giọt chất lỏng này nhìn thế nào cũng không giống độc dịch, trái lại như quỳnh tương ngọc lộ, nhưng khiến vẻ mặt Tôn Vô Tật vô cùng hoảng sợ.  

             - Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?  

             Tôn Vô Tật run rẩy nắm chặt hai tay, lấy hết dũng khí hỏi.