Không ít người hít sâu một hơi khí lạnh, đôi mắt nhìn về phía cơ thể bị chém làm đôi của Nghịch Thủy Hàn.
Thi thể rơi vào trong hồ nước thì không xuất hiện, càng không có viên cầu màu lam xuất hiện như trước.
Mặt hồ yên tĩnh một hiếm có, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập.
- Đã chết sao?
- Nghịch Thủy Hàn chết rồi à?
Rất lâu sau, lúc này mới có người nói chuyện.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm, nhưng không như nhìn người chết nữa.
Nghịch Thủy Hàn là người bọn họ nghe mà thay đổi sắc mặt ở Thiên Long Thành, một hạng người vô danh như Mạc Phàm lại giết được Nghịch Thủy Hàn, ngay cả cơ hội Nghịch Thủy Hàn cầu xin tha thứ cũng không có.
- Không, không có khả năng.
Tôn Vô Tật lắc đầu liên tục, vẻ mặt khó có thể tin.
Rõ ràng Mạc Phàm phục chế lại băng phượng chi lực của Nghịch Thủy Hàn, lại dùng băng phượng chi lực của Nghịch Thủy Hàn tăng tới cảnh giới trọng sinh cửu trọng, sao lại có chuyện này được?
Nhưng quả thật Nghịch Thủy Hàn dùng lực lượng trọng sinh bát trọng, cũng thật sự bị Mạc Phàm chém, đúng là dùng lực lượng trọng sinh cửu trọng.
Tuy Đông Phương Sóc và Bộ Kinh Phàm cũng không thể tin được, nhưng bọn họ không nói gì thêm, hai người nhìn thoáng qua nhau, chậm rãi tiến vào trong đám người rời đi.
Bọn họ cảm thấy Mạc Phàm thừa dịp bọn họ gặp nguy, đoạt đi Hoa Vĩ Long.
Cho dù Ma Long không làm hai bọn họ bị trọng thương, Mạc Phàm dựa vào thực lực của mình, cũng có thể cướp được Hoa Vĩ Long.
Bọn họ tiếp tục ở đây, nhất là ở bên cạnh Tôn Vô Tật, nếu bị Mạc Phàm nhìn thấy, rất có khả năng Mạc Phàm sẽ không tha cho bọn họ, vẫn nên rời đi thì hơn.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua thi thể trên mặt hồ, ý niệm của hắn vừa động, quần áo trên người khôi phục lại như ban đầu, khí tức cũng trở lại cơ thể như thủy triều hạ.
- Thanh Thành cô nương, hẳn là ta thắng rồi đúng không?
Mạc Phàm nhìn Lý Thanh Thành hỏi.
Lý Thanh Thành nhìn thoáng qua lão giả họ Viên, lão giả họ Viên kết một Trận Văn, từng tầng trận pháp biến mất.
Lý Thanh Thành như bước đi trên bậc thang, đi đến bên cạnh Mạc Phàm.
- Chúc mừng ngươi, Mạc công tử, ngươi không chỉ thắng Nghịch Thủy Hàn, còn đứng thứ chín hải tuyển của Thần Nông Tông, điều kiện chúng ta bàn lúc trước, ta cũng đồng ý, hi vọng Mạc công tử không trách do dự của Thanh Thành lúc trước.
Lý Thanh Thành không do dự lấy lệnh bài của Nghịch Thủy Hàn ra, đưa về phía Mạc Phàm.
- Ngươi sẽ không thất vọng vì quyết định hôm nay.
Mạc Phàm nhận lệnh bài nói.
Lý Thanh Thành có ý thăm dò hắn, sao hắn không nhìn ra.
Nếu đổi lại hắn là Lý Thanh Thành, hắn sẽ không vô duyên vô cớ đồng ý, chỉ thấy một khả năng nhất định mới lựa chọn tin tưởng.
Dù sao trên đời này không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ tin tưởng.
Bởi vì có một số lúc, rất nhiều người ngay cả mình đều không tin.
Cho nên chuyện này không thể trách Lý Thanh Thành.
- Vậy Thanh Thành mỏi mắt chờ mong.
Trong đôi mắt Lý Thanh Thành lóe lên dị sắc, cười quyến rũ nói.
- Đây là ngọc phù truyền tin của ta, cho dù rất xa, ta đều có thể nhận được tin tức, đợi tới lúc Thanh Thành cô nương muốn ta ra tay, có thể nói cho ta biết thông qua ngọc phù này.
Mạc Phàm lấy một ngọc phù cổ xưa ra, đưa cho Lý Thanh Thành.
- Mạc công tử không chỉ có y thuật thông thiên, chẳng lẽ còn biết luyện khí?
Lý Thanh Thành nhướn mày, nhìn ngọc phù trong tay Mạc Phàm nói.
Ngọc phù bình thường, có thể truyền tin trong một tinh cầu đã không tệ, thậm chí có rất nhiều ngọc phù chỉ truyền tin trong thành trì.
Vậy mà ngọc phù của Mạc Phàm có thể truyền không giới hạn, cô ta không có ngọc phù như vậy, cô ta chỉ có Thông Tấn Phù truyền tin tới tổng đà Thiên Cơ Các gần đây theo định kỳ, hơn nữa mất ba ngày mới truyền được tin tới.
Mấy tinh cầu mà Mạc Phàm tới cũng không mua được loại ngọc phù này, vậy chỉ có thể nói lên là Mạc Phàm tự luyện chế.
Có thể luyện chế ngọc phù như vậy, thủ pháp luyện khí sẽ không kém.
- Y tiên không biết luyện khí không phải y tiên giỏi, y thuật của ta còn tạm, luyện khí thì kém hơn nhiều.
Mạc Phàm ngừng cười nói.
- Mạc công tử khiêm tốn rồi.Lý Thanh Thành cười quyến rũ, nhưng ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại khác trước nhiều.
Người ở độ tuổi như Mạc Phàm đã có thành tựu, khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo.
Giống như Nghịch Thủy Hàn, ở Thiên Long Thành gần như có thể tự cao tự đại.
Nhưng trên người Mạc Phàm hoàn toàn không có những thứ này.
Dựa vào điểm này, Mạc Phàm có thể đi xa hơn những người khác một chút.
- Đúng rồi, không biết kế tiếp Mạc công tử có dự định gì không, có muốn tiếp tục khiêu chiến hay không?
Lý Thanh Thành tò mò hỏi.
- Ta sẽ khiêu chiến những người khác, nhưng không phải bây giờ, ta chuẩn bị đi thử thời vận, tìm nội đan của Huyền Vũ vạn năm.
Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.
Hắn vốn không định khiêu chiến Nghịch Thủy Hàn, chỉ cần thứ tự ổn định, đi khiêu chiến thứ nhất là được.
Nhưng hiện giờ hắn lấy được vị trí thứ chín, cách kết thúc hải tuyển gần 20 ngày.
Nhân thời gian này, hắn chuẩn bị tìm nội đan của Huyền Vũ vạn năm để luyện chế đan dược Vạn Thọ Đan, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Bất luận tìm thấy hay không, đợi tới gần thời gian, lại đi khiêu chiến với thứ nhất cũng không muộn.
- Nội đan của Huyền Vũ vạn năm sao?
Lý Thanh Thành giật mình, nhìn thoáng qua lão giả họ Viên một cái.
Nội đan của Huyền Vũ vạn năm không phải thứ bình thường, còn trân quý hơn Hoa Vĩ Long gấp bội lần.
Tu sĩ Hóa Thần muốn liệp sát Huyền Vũ vạn năm, đều không có chút khả năng nào, dù sao đây là thứ giúp tăng vạn năm tuổi thọ.
Không nói đến dựa vào thực lực liệp sát, cho dù dùng linh thạch mua, số lượng linh thạch cũng không thể hình dung được.
Trước đó có người mua được nội đan của Huyền Vũ vạn năm, tiêu tốn lượng lớn linh thạch thượng phẩm không kém hình thể của Huyền Vũ vạn năm.
Phải biết rằng Huyền Vũ vạn năm có thể nâng một đảo quốc đại khổng lồ, linh thạch như vậy nhiều bao nhiêu, có thể nghĩ tới được.
Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan, cho dù y thuật vô song, nhưng e rằng phải chữa bệnh nhiều năm mới kiếm đủ được nhiều như vậy.
- Chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy?
Lý Thanh Thành cười nịnh nọt nói.
- Nếu không có vấn đề gì, Mạc công tử không còn chuyện khác, có thể về Thiên Cơ Các uống với Thanh Thành mấy chén, ta có thể lập tức bảo người điều tra tin về nội đan của Huyền Vũ vạn năm.
Lý Thanh Thành thấy Mạc Phàm không từ bỏ, cũng không nói gì thêm, cô ta vẫn cười nhã nhặn.
- Đa tạ ý tốt của Thanh Thành cô nương, ta còn chút chuyện nhỏ cần xử lý, hôm nào ta lại mời Thanh Thành cô nương uống rượu.
Mạc Phàm dời mắt, nhìn về phía Tôn Vô Tật đang xám xịt chạy trốn trong đám người.