- Ngươi có thể thử lại xem, xem ngươi thương tổn được bạn kèm của ta, hay là ta giết ngươi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Hửm?
Lý Thu Minh nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm, thanh tiểu kiếm màu xanh lại xuất hiện trong tay anh ta.
Nhưng tiểu kiếm xoay tròn trong tay anh ta rất lâu mà không rời đi.
Trên mặt Mạc Phàm không có quá nhiều biểu cảm, nhìn về phía Lý Thu Minh.
Trong đấu cung, chỉ trong chớp mắt yên tĩnh một cách quỷ dị.
Một lát sau, năm ngón tay Lý Thu Minh nắm chặt, tiểu kiếm biến mất trong tay anh ta.
- Mạc công tử, ngươi là không chịu từ bỏ, nhất định phải để ta ra tay đúng không?
- Bây giờ ngươi đang ở đệ tứ cung đúng không?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
- Không sai.
- Ngươi đã đến đấu cung của ta, ta cũng cho ngươi cơ hội lựa chọn, hiện giờ ngươi từ bỏ hải tuyển lần này, còn có thể rời đi không sứt mẻ gì, nếu không người ngày mai ta khiêu chiến đầu tiên sẽ là ngươi.
Mạc Phàm nói tiếp.
Nếu Lý Thu Minh thành thật một chút, hắn sẽ không để ý tới Lý Thu Minh.
Nhưng nếu Lý Thu Minh đi tới đấu cung của hắn khiêu khích, còn ra tay với Mạnh Vô Kỳ, vậy thì khiến anh ta cút khỏi hải tuyển.
- Còn nữa, nói với Mạnh Sơn Hà, nếu ông ta muốn ra tay thì cứ nhằm vào ta, nhưng nếu ông ta luôn động tay động chân trong đấu cung, ta sẽ khiến ông ta chọn không được mấy người có thực lực trong hải tuyển lần này, nếu chuyện như vậy xảy ra, ông ta sẽ biết có hậu quả gì.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Không phải Mạnh Sơn Hà muốn chơi sao, vậy hắn sẽ chơi với ông ta tới cùng.
Hải tuyển lần này không chỉ lựa chọn người tham gia Đại Bỉ, cũng là lựa chọn chiến tu.
Nếu hắn phế đi đám Lý Thu Minh, sau đó trong mấy ngày này, lại phế bỏ những đám người khác, người được tuyển chọn cuối cùng sẽ có thực lực kém hơn đám Lý Thu Minh mấy cấp bậc.
Người tuyển chọn không thích hợp, Mạnh Sơn Hà trở về cũng không dễ báo cáo kết quả công việc.
Bởi vì đến lúc đó tới xem mười người này không chỉ có Mạnh Bất Đồng, còn có những người đứng đầu khác, thậm chí có khả năng là sư phụ hắn.
Lý Thu Minh nhướn mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ bất ngờ.
Lá gan Mạc Phàm không phải lớn bình thường, muốn khiêu chiến anh ta còn chưa tính, vậy mà còn cảnh cáo Mạnh Sơn Hà.
Phải biết rằng Mạnh Sơn Hà là người có địa vị cao nhất ở hải tuyển lần này, chỉ cần Mạnh Sơn Hà nguyện ý, hoàn toàn không cần phiền phức như vậy, đá bay Mạc Phàm ra là được.Cho dù Mạc Phàm lấy được vị trí số một, Mạnh Sơn Hà cũng có biện pháp khiến Mạc Phàm không vào được Thần Nông Tông.
- Mạc Phàm, ý của ngươi là muốn tới đấu cung của ta khiêu chiến sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Được rồi, như vậy ta sẽ bớt việc đi nhiều, ta đợi ngươi.
Lý Thu Minh chậm rãi đứng dậy, cười xoay người muốn rời đi.
Anh ta mới đi hai bước, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó thì dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Phàm.
- Những lời ngươi muốn nói với Mạnh tiên sinh, ta có thể nói với ông ấy thay ngươi, nhưng ngươi chắc chắn muốn làm vậy à?
Hắn nói những lời Mạc Phàm nói cho Mạnh Sơn Hà, Mạc Phàm thật sự sẽ xong rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với Mạnh Sơn Hà, Mạnh Sơn Hà là một người có thù tất báo, anh ta gần như có thể nhìn thấy sau khi anh ta nói những lời này cho Mạnh Sơn Hà, Mạnh Sơn Hà sẽ có biểu cảm muốn giết người.
- Có vấn đề gì sao?
- Không có, được rồi, tốt nhất là tối nay ngươi an bài hậu sự của mình đi, bởi vì ngày mai ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Lý Thu Minh cười rời đi.
… Tr
ong đấu cung của Mạc Phàm.
- Công tử, chúng ta đối nghịch với Mạnh Sơn Hà như vậy, không được tốt lắm đâu?
Mạnh Vô Kỳ hơi lo lắng nói.
Mạc Phàm đắc tội rất nhiều người, nếu không vào được Thần Nông Tông, sau này sẽ vô cùng nguy hiểm.
Có thể quyết định bọn họ tiến vào Thần Nông Tông, là Mạnh Sơn Hà.
- Ngươi cảm thấy ta không làm như vậy, Mạnh Sơn Hà sẽ tha cho chúng ta sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường nói.
- Sẽ không.
Mạnh Vô Kỳ gật đầu.
Nhất mạch kia của Mạnh gia đã sớm hạ quyết tâm, muốn diệt nhất mạch này của bọn họ.
Mạc Phàm hạ Sinh Tử Phù với Mạnh Vô Tình, Mạnh Sơn Hà sẽ không tha cho Mạc Phàm.
- Vậy nếu đổi là ngươi, ngươi nguyện ý chơi theo suy nghĩ của ngươi, hay là bị đối phương nắm mũi dắt đi?
Mạc Phàm cầm ấm trà trên bàn, tự mình rót cho mình một chén hỏi.
Nếu như hắn không làm gì, vậy chỉ có thể chơi theo ý của Mạnh Sơn Hà, đây không phải là phong cách làm việc của hắn.
Trước khi hắn tới, Mạnh Sơn Hà đã phái người chiếm đấu cung của hắn, hiện giờ lại sai Lý Thu Minh tới cửa khiêu chiến.
Lúc trước hắn bận chuyện tìm tin về Vạn Thọ Đan, hiện giờ đã có manh mối của Vạn Thọ Đan, chỉ là vấn đề thời gian, đã tới lúc hắn chơi với Mạnh Sơn Hà rồi.
Dù sao cho dù hắn đứng thứ mấy, Mạnh Sơn Hà đều gây khó dễ cho hắn.
Chỉ cần Lý Thu Minh không đứng đầu, Mạnh Sơn Hà sẽ ra đề khó với người đứng thứ nhất.
Thay vì như vậy, không bằng hắn chủ động chơi với Mạnh Sơn Hà.
- Ta sẽ làm theo ý của ta, nhưng như vậy sau này chúng ta có thể đi vào Thần Nông Tông sao?
- Cho dù làm thế nào, ta đều dẫn ngươi tiến vào Thần Nông Tông.
Mạc Phàm nói chắc chắn.
Nếu là sư huynh Mạnh Bất Đồng tới, hắn còn có chút phiền phức, nhưng chỉ là hậu bối của sư huynh Mạnh Bất Đồng mà thôi, đạo hạnh còn kém xa.
Mạnh Sơn Hà muốn ngăn cản hắn tiến vào Thần Nông Tông, sẽ chỉ khiến hắn gặp chút phiền phức, nhưng chỉ có thể nói là phí công.
- Nhưng thật sự quét sạch được mọi người sao, như vậy tối đa chỉ quét được một đợi người thôi?
Mạnh Vô Kỳ hơi hoài nghi hỏi.
Nếu Mạc Phàm bắt đầu quét từ 7 người đầu, tối đa là từ 7 lên tới 1, sau đó Mạc Phàm chỉ có thể bị khiêu chiến, không thể khiêu chiến người khác.
- Chuyện này không là vấn đề, ngươi cảm thấy nếu ta tìm một võ giả, bảo anh ta không ngừng khiêu chiến ta, ta có thể quét mười người đầu mấy lần?
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Hắn có thể tìm một tu sĩ thực lực không tệ, còn đồng ý cho anh ta vị trí top 10, sau đó bảo người này khiêu chiến hắn nhiều lần.
Điều kiện như vậy, không có tu sĩ nào sẽ từ chối.
Dù sao đây là cơ hội tiến vào Thần Nông Tông, vô số người tranh sứt da cũng muốn đi vào.
Như vậy hắn có thể đẩy thứ tự ra ngoài, sau đó quét một đợt mới.
Quét như vậy, chỉ mấy lần là quét được tu sĩ có thực lực xuống.
- Công tử anh minh.
Trước mắt Mạnh Vô Kỳ sáng lên, lúc này mới yên tâm.
- Ngươi ở đây một lát, ta phải ra ngoài một phen, gặp hai người.