Thần Y Trọng Sinh

Chương 1547: Có thể bắt đầu chưa?



Thấy động tác khiêu khích của Lý Thu Minh, không ít người lập tức thoải mái.  

             - Nhìn dáng vẻ này của Lý Thu Minh xem ra là có thù oán với Mạc Phàm.  

             Không có khả năng nhiều người tự động đi khiêu chiến một người như vậy, nhất là hơn trăm người.  

             Hơn nữa Mạc Phàm còn không yếu, phải cần bút tích rất lớn mới có khả năng làm được.  

             Nếu hai người không có ân oán, không có khả năng Lý Thu Minh triệu tập nhiều người như vậy, mà Mạc Phàm đánh từ đệ bát cung tới đệ tứ cung, còn không bỏ qua.  

             - Mạnh sư huynh, chúng ta thật sự không ngăn cản sao?  

             Bên cạnh lan can đài cao, nữ tử họ Lương hỏi.  

             Thực ra mười người trước đều không tệ lắm, nhưng hiện giờ vì ân oán của Mạc Phàm và Lý Thu Minh, chỉ còn lại năm người, chắc chắn người thay không bằng năm người trước.  

             Nếu lại để hai người ầm ĩ tiếp, có khả năng bọn họ chỉ giữ được mấy người mất.  

             Lần này bọn họ tới là tuyển chọn chiến tu, nếu chỉ có một hai người mạnh, bọn họ trở về sẽ không tiện báo cáo kết quả.  

             - Đừng sốt ruột, nếu tiểu tử này lại ra tay với những người khác, chúng ta ra tay ngăn cản cũng không muộn, yên tâm đi, ta sẽ không để tiểu tử này đại khai sát giới nữa, ngoài ra hai người không muốn xem tên tiểu tử này có thể đi tới một bước kia hay không à?  

             Mạnh Sơn Hà cười nói.  

             Mạc Phàm nghĩ mình có thể quét mấy vòng dưới mí mắt của ông ta, quét sạch tu sĩ có chiến lực siêu nhân ra ngoài, nghĩ đơn giản quá rồi, ông ta có rất nhiều biện pháp khiến Mạc Phàm dừng chơi với ông ta.  

             Nhưng Mạc Phàm kiêu ngạo lâu như vậy, ông ta càng muốn xem Lý Thu Minh thu thập Mạc Phàm thế nào.  

             Nữ tử họ Lương và nam tử cầm tràng hạt nhìn thoáng qua nhau, quả thật bọn họ cũng hơi chờ mong tận cùng của Mạc Phàm là ở đâu.  

             - Nếu Mạnh sư huynh nói vậy, cứ dựa theo lời Mạnh sư huynh nói đi, nhưng nếu lại có người rời đi…  

             Nữ tử họ Lương nói một nửa thì dừng.  

             - Yên tâm đi, nếu còn có người rời đi khiến các trưởng lão bất mãn, mọi chuyện sẽ do ta gánh vác.  

             Mạnh Sơn Hà thề son sắt nói.  

             Nếu Lý Thu Minh khiến Tương Thành và Ôn Thủy Hàn tự động chịu thua, chắc chắn hai người này đứng về phe Lý Thu Minh, có ông ta ở đây ba người sẽ không sao, tiềm lực của Vọng Cơ siêu quần, cũng không có chuyện gì, năm người lưu lại bốn đã dễ báo cáo kết quả rồi.  

             Nghe thấy lời Mạnh Sơn Hà nói, nữ tử họ Lương và nam tử cầm tràng hạt không nói gì nữa, ba người cùng nhìn về phía đấu cung.  

             … M  

             ạc Phàm nhìn thoáng qua Lý Thu Minh, rời khỏi đệ tứ cung đi vào đệ tam cung chỗ Tương Thành.  

             Tương Thành khẽ nâng mí mắt, lấy một đại đao cao cỡ một người từ trong nhẫn trữ vật ra, đi vào trong sân.  

             Đại đao được kéo ra bốc lên lửa hoa, vẽ ra không ít khe rãnh trên mặt đất.  

             Anh ta đi tới nơi cách Mạc Phàm mười thước, lúc này mới dừng lại.  

             - Có thể bắt đầu chưa?  

             Tương Thành trầm giọng nói, rõ ràng là không tính rời khỏi hải tuyển như lời Mạc Phàm nói.  

             Mạc Phàm không để ý tới Tương Thành, mà nhìn về phía Ôn Thủy Hàn ở đệ tứ cung, lạnh lùng nói:  

             - Ôn Thủy Hàn, ngươi cũng không rời đi đúng không, nếu không rời đi, hai ngươi cùng lên cả đi.  

             Lý Thu Minh vào đệ nhị cung càng tốt, hắn đang lo Tương Thành và Ôn Thủy Hàn tự động chịu thua, hắn không có biện pháp quét hai người này ra, hiện giờ hắn không cần phải lo lắng vấn đề này nữa.  

             - Hửm?  

             Mạc Phàm vừa nói xong, cho dù là Mạnh Sơn Hà, đám Lý Thu Minh, hay là những người ở đây đều sửng sốt.  

             Tương Thành là thanh niên thiên tài được Quân Đình mời chào nhiều lần, nghe nói trời sinh đã có thần lực di chuyển núi.  

             Đại đao trong tay là dùng tinh hạch trên một tinh cầu nhỏ để luyện chế, không chỉ nặng như núi, còn tự mang vạn vật chi lực.  

             Ba tuổi Tương Thành đã chém giết trên chiến trường, không chỉ tu kiếm thuật bá đạo, có lực quét sạch vạn quân, năng lực thực chiến cũng cực mạnh trong mọi người.  

             Tuy Ôn Thủy Hàn không nổi tiếng như Tương Thành, nhưng có thể nằm trong top 5, tuyệt đối không đơn giản.  

             Ôn Thủy Hàn tu luyện một loại công phu âm hàn, tên là Hóa Thiên Tuyệt.  

             Phàm là bị linh khí của Ôn Thủy Hàn dính vào, tu sĩ này sẽ nhanh chóng hòa tan, cuối cùng biến thành lực lượng của Ôn Thủy Hàn.  

             Một khi để Ôn Thủy Hàn dính vào người, vậy đợi tu vi toàn thân bị hóa đi.  

             Nhưng muốn để Ôn Thủy Hàn không đụng vào người là chuyện không có khả năng.  

             Ôn Thủy Hàn không chỉ có thân pháp hạng nhất, còn rất am hiểu triền đấu.  

             Cho nên không ít tu sĩ nguyện đi khiêu chiến Tương Thành, sẽ không đi quấy rầy Ôn Thủy Hàn.  

             Hai người kia một người phách giả hoành lan, một người công pháp vô cùng âm nhu, hai người cùng ra tay, gần như là một Thái Cực, đối phó người nào đều đủ cả.  

             Mạc Phàm lại bảo hai người cùng ra tay, gần như là muốn chết.  

             - Tiểu tử, ngươi chắc chắn muốn làm vậy à?  

             Ôn Thủy Hàn nhíu chặt mày, hỏi.  

             - Ngươi không đến, ta sẽ đưa cho ngươi một thứ.  

             Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ngân quang, chỗ hắn đứng đợi ở đệ tứ cung, một phù hiệu màu bạc sáng lên.  

             Đồng thời Ma Long xé nát một chiến tu khiêu chiến ở đệ cửu cung, trên người lại sáng lên hào quang màu bạc.  

             - Ngươi muốn thử uy lực tự bạo của Ma Long à?  

             Mạc Phàm nhìn chằm chằm Ôn Thủy Hàn, hỏi.  

             Ôn Thủy Hàn hơi híp mắt, sắc bén nở rộ trong mắt anh ta.  

             Dưới chân anh ta vừa động, cơ thể giống như một đạo quang tuyến, bắn về phía sân đệ tam cung, đến một bên khác cách Mạc Phàm mười thước.  

             - Đây là ngươi muốn chết, ta sẽ làm như ngươi mong muốn.  

             Ôn Thủy Hàn không nhiều lời với Mạc Phàm, trên hai tay anh ta sáng lên hào quang màu đen, thân thể như xuyên hoa dẫn điệp xông về phía Mạc Phàm, âm hàn chi khí khó mà ngăn cản lập tức bao phủ nửa sân đấu.  

             Đồng thời trong mắt Tương Thành lóe sáng chiến ý nồng đậm.  

             Cự đao trong tay vũ động, như hỏa lưu tinh bừng tỉnh hàng thế một loại lực lượng xuống đầu Mạc Phàm.  

             Tuy lực lượng này một mạnh mẽ, một âm nhu, nhưng hai người đều là thân kinh bách chiến, không chỉ không triệt tiêu nhau, trái lại hợp vào càng tăng thêm sức mạnh, một người giống như mặt trời, người còn lại như mặt trăng, nhật nguyệt đồng huy.  

             Trận pháp ở đệ tam cung vỡ nát trong chớp mắt, dưới lực lượng khủng bố như vậy.  

             May mà lực lượng hai người nắm trong tay đã tới tình hình lô hỏa thuần thanh, còn đi thẳng về phía Mạc Phàm, lực lượng chỉ hủy diệt cung điện đệ tam cung, không khuếch tán ra bên ngoài, nếu không người ở gần đệ tam cung đừng nghĩ sống sót.  

             Dù vậy trên bầu trời, sắc mặt hai người trông giữ đệ tam cung thay đổi, nhanh chóng lấy Trận Bàn dự phòng bố trí từng đạo trận pháp ở đệ tam cung.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm vẫn như cũ, nhưng ánh mắt lạnh lùng trước nay chưa từng có, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.  

             - Thiên diệt địa, địa vong nhân, nhân quỷ vô mệnh.  

             Mấy chữ vang lên, khí tức quỷ dị, lạnh lẽo, lặng ngắt xuất hiện quanh hắn.  

             Ngay sau đó, một thanh phù kiếm xuất hiện trên sân, che kín cả sân đấu.