Bàn đầu đà thấy Mạc Phàm lấy thanh kiếm kia ra, sắc mặt thay đổi.
Thanh kiếm này không phải thanh kiếm gì khác, đúng là thanh kiếm Mạc Phàm đoạt được từ chỗ Lý Thu Minh.
- Muốn làm gì, cần ta giải thích một phen à, đúng rồi, còn có thứ này, nếu các ngươi cảm thấy còn sống lấy mấy thứ này, cứ việc tới lấy.
Con mắt Mạc Phàm phong ấn Ma Long nhắm lại rồi mở ra, Hồng Liên xuất hiện trong mắt hắn, Ma Long bay từ trong ra, lặng yên không tiếng động giang cánh trước mặt mọi người.
Hắn không định dùng kiếm và Ma Long ở đây, nhưng Mạnh Sơn Hà tìm nhiều người tới như vậy, trước mắt không quan tâm được nhiều như vậy.
Tuy tàn hồn của Ma Long không biểu lộ quá nhiều khí tức, nhưng sắc mặt đám bàn đầu đà thay đổi.
Lý Thu Minh dưỡng thanh kiếm 20 năm, không biết Mạc Phàm có thể phát huy ra uy lực hay không, một khi phát huy ra được uy lực, trong bọn họ sẽ có ít nhất một người chết.
Cộng thêm Ma Long, trong bọn họ ít nhất chết nửa.
- Tiểu tử, đưa 5 thứ đó cho chúng tôi, ta tuyệt đối không dây dưa với ngươi nữa, ngươi dám liều mạng với chúng tôi, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cùng lắm chúng tôi chết nửa, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.
Trong mắt bàn đầu đà lóe sáng hung quang, trầm giọng nói.
Tuy bọn họ là tu sĩ Hóa Thần, nhưng vì không có bối cảnh, lại không chịu gia nhập một số thế lực, cho nên luôn sống bằng đao liếm máu.
Nếu nhận nhiệm vụ của Mạnh gia, vậy sẽ không từ bỏ dễ dàng, nhất là có nhiều thứ tốt ở trước mặt bọn họ như vậy, bọn họ càng không đi.
Khi nói chuyện, ngón tay ông ta âm thầm cử động vài cái, một màn hào quang vô hình xuất hiện, bao bọn họ cùng với biệt viện của Vọng Cơ.
- Vậy sao, vậy thử xem, đúng rồi, bây giờ ta không cần giết hết các ngươi, chỉ cần giết tới khi trú quân tới, ta quay về đấu cung là được rồi.
Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm mấy người này, một tay hắn đặt lên chuôi kiếm kia.
Hoa Vĩ Long và Long Thi Thảo đều là thứ không dễ dàng gì hắn mới tìm được, hắn sẽ cho những người này sao?
Cho dù liều mạng với tu vi này, hắn cũng không cho đám người này.
- Còn nữa, Vô Thiên Trận của ngươi có thể dừng lại rồi, trú quân đang trên đường tới.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn bàn đầu đà một cái, nói với vẻ khinh thường.
Vào lúc hắn tới, đã dẫn một đội trú quân.
Hắn vừa mới nói xong, ở phía xa truyền tới tiếng bước chân chỉnh tề.
Sắc mặt đám bàn đầu đà khó coi, lập tức do dự bất định.
Hiện giờ nếu ông ta dám ra tay, người nào ra tay trước người đó chết.
Nhưng không ra tay mà nói, càng về sau cơ hội càng nhỏ.
- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại, chúng ta còn gặp lại.
Bàn đầu đà do dự, xoay người biến mất.
Bên Mạc Phàm đã không dễ ra tay, vẫn nên rời đi thì hơn, đợi trở về truyền mấy tin này ra, chắc chắn sẽ có người ra tay với Mạc Phàm, có người tiêu phí một kiếm của Mạc Phàm và Ma Long trước bọn họ ra tay lần nữa cũng không muộn.
Bàn đầu đà vừa đi, những người khác nhìn năm thứ xung quanh Mạc Phàm, do dự một lát cũng rời đi theo.
Những người này vừa đi, Mạc Phàm và Vọng Cơ đều thở phào nhẹ nhõm.
- Mạc sư đệ, can đảm của đệ đúng là không nhỏ.
Vọng Cơ nhìn Mạc Phàm, vô cùng bội phục nói.
Mạc Phàm mặt không đổi sắc trước mặt tám cao thủ Hóa Thần, còn đuổi được tám cao thủ Hóa Thần này đi.
Đổi lại là những người khác, chắc chắn sẽ giao mệnh kiếm ra trước.
- Vọng Cơ sư huynh khiêm tốn rồi, nếu ta không đến, đổi lại là sư huynh cũng như vậy.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Đổi lại là ta, ta chắc chắn không lớn mật như ngươi, ngang nhiên đối nghịch với Mạnh gia như vậy.
Vọng Cơ nhìn thoáng qua phương hướng mệnh kiếm rời đi, cười nói.
Tuy Mạc Phàm giải trừ quan hệ chủ tớ với mệnh kiếm, nhưng không từ bỏ khống chế mệnh kiếm.
Hai thanh kiếm này đang chịu khống chế của Mạc Phàm, đã tới hai phủ đệ của Mạnh gia ở Thanh Thành.
Nếu như có người muốn cướp mệnh kiếm, phải giẫm lên phủ đệ Mạnh gia trước, đây mới là điểm Mạc Phàm lớn gan nhất.
Mạc Phàm ngang nhiên đối nghịch với Mạnh gia, lấy bạo chế bạo.
- Nếu như không làm vậy, chỉ sợ ta không đi được, cũng làm phiền Vọng Cơ sư huynh, chẳng bằng từ bỏ hai thanh mệnh kiếm đó, rồi chơi với Mạnh gia một chút.
Mạc Phàm cười nhạt một tiếng nói.
Mạnh gia âm thầm làm mấy chuyện xấu, vậy hắn sẽ khiến Mạnh gia gà chó không yên.
- Mạc sư đệ không sợ hai thanh kiếm này bị Mạnh gia đoạt được sao?
Vọng Cơ cười hỏi.
Nếu Mạc Phàm có thể tập hợp đủ chín mệnh kiếm, vậy sẽ là tiên khí trong truyền thuyết.
Anh ta có thể nhường đệ nhất cung cho Mạc Phàm, nhưng không thể từ bỏ cơ hội có tiên khí.
Bởi vì đến cảnh giới rất cao, linh khí không đủ nhìn.
- Hai thanh mệnh kiếm mà thôi, nếu Mạnh gia có cơ duyên này, vậy để cho bọn họ.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Mệnh kiếm này là của hắn sẽ là của hắn, hắn giải trừ chủ tớ cũng là của hắn, không là của hắn, hắn giữ lại trong tay cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng bị những người khác cướp đi.
- …
Vọng Cơ lắc đầu cười, nhưng ánh mắt nhìn Mạc Phàm cao hơn vài phần.
Anh ta đã tự xưng là thiên tài, nhưng theo ý anh ta bất luận là thiên phú, tâm tính và gan dạ sáng suốt, Mạc Phàm đều cao hơn anh ta nhiều.
- Đúng rồi, Mạc sư đệ, tâm đắc đệ cho ta lấy từ tay người nào thế?
- Của một vị sư huynh ta, sau này ta sẽ giới thiệu cho huynh làm quen.
Mạc Phàm giống như dự đoán được Vọng Cơ sẽ hỏi, cười khẽ nói.
Tất nhiên hắn không thể nói là Vọng Cơ sư huynh cho mình, đợi anh ta tham ngộ xong, không cần anh ta nói, Vọng Cơ sư huynh sẽ hiểu rõ.
- Như vậy, vậy được rồi, dù sao bất luận là thế nào, đều cảm ơn Mạc sư đệ, nếu Mạc sư đệ có việc gì cần cứ mở miệng nói.
Vọng Cơ thấy Mạc Phàm không chịu nói, cũng không hỏi nhiều, nói thẳng.
Mạc Phàm cho anh ta tâm đắc, ít nhất có thể khiến anh ta bớt mấy chục năm thậm chí trên trăm năm, không có thứ gì trân quý hơn thứ này.
Không nói ngoa, lúc này mỗi lần anh ta bế quan một ngày sẽ tiến bộ ngàn dặm.
Mạc Phàm chớp mắt, khẽ nâng mí mắt lên.
- Vọng Cơ sư huynh, nếu ta nhớ không nhầm, huynh rất tinh thông Phi Kiếm Truyền Ngữ Thuật đúng không, vậy huynh truyền âm ở Thanh Thành giúp ta được không?
Phi Kiếm Truyền Ngữ Thuật là một loại pháp thuật truyền âm nhờ kiếm khí, ngoại trừ tốc độ nhanh, không dễ bị người ta truy tung, còn truyền bá trong phạm vi rất rộng.
Hắn cũng dùng được pháp thuật này, nhưng không tinh thông như Vọng Cơ sư huynh, rất dễ bị người ta truy tung được.
Bị người ta phát hiện ở Thanh Thành, sẽ rất phiền phức.
- Thiên Mệnh Huyền Thuật của Mạc sư đệ đúng là cao minh, xem ra ta không có bí mật gì đáng nói trước mặt Mạc sư đệ rồi.
Vọng Cơ nói.
Phi kiếm truyền ngữ chỉ là tiểu đạo, trước đây anh ta thích dùng thuật pháp này truyền âm cho những người khác, dần dần trở nên tinh thông, nhưng anh ta chưa từng dùng trước mặt Mạc Phàm, Mạc Phàm lại biết anh ta tinh thông thuật này.
Hiện giờ có rất ít người biết về mệnh kiếm, hắn muốn giội một chậu dầu vào trong lửa.
- Được, ta sẽ truyền đi giúp đệ.
Vọng Cơ nhíu mày, xoay người rời khỏi biệt viện.
Một thanh phi kiếm bay lên bầu trời, những lời Mạc Phàm mới nói vang lên trên bầu trời Thanh Thành, càng truyền càng lan xa.