Trong đệ nhất cung, trận văn giống đôi mắt sáng lên, Mạc Phàm xuất hiện ở bên trong.
Nhìn thấy Mạc Phàm, Vọng Cơ còn bình tĩnh, Lã Hồng Nhu dẫn đầu trở về vốn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lông mày nhíu chặt lại.
- Mạc Phàm, đệ chuẩn bị đối phó với nhiều cao thủ Hóa Thần như vậy thế nào?
Bọn họ đều thuộc cảnh giới Kim Đan, cho dù đến Thần Nông Tông, trong một năm cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, không rời khỏi Thần Nông Tông thì không sao, một khi rời khỏi Thần Nông Tông, bọn họ sẽ phải đối mặt với không ít cao thủ Hóa Thần.
Nếu không giải quyết chuyện phiền phức này, sau này bọn họ đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Thần Nông Tông.
- Chuyện này thì hai người không cần phải xen vào, chỉ cần ngày mai bọn họ dám đến đấu cung, ta sẽ khiến bọn họ có đến mà không về.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, nói.
Dù sao Vô Phong sư thúc đã tới, giải quyết những người này là được rồi. Cho dù Vô Phong sư thúc không tiện giải quyết, Chung Bất Phàm vẫn nợ hắn một ân tình, đợi Chung Bất Phàm luyện thành Cửu Hoa Đan, cho dù trong thời gian ngắn không vào được Hợp Đạo kỳ, với tu vi Hóa Thần đỉnh phong của ông ta, sau khi phục dùng xong giết đám bàn đầu đà không có vấn đề gì.
Dù sao hắn không tính lưu lại đám người kia.
- Tốt nhất là như vậy, nếu không ta và Vọng Cơ sư huynh đều chuẩn bị cách xa đệ một chút, từ khi quen biết đệ tới nay, không có chuyện tốt gì xảy ra.
Lã Hồng Nhu bất mãn nói.
Ngày đầu tiên cô quen Mạc Phàm, đánh bất phân thắng bại với Mạc Phàm, sau đó bị người ta hiểu lầm là gà yếu.
Cô tin lời Mạc Phàm nói, từ bỏ hải tuyển, lại bị cao thủ Hóa Thần đuổi giết.
Sau đó, hôm nay lại bị một đám cao thủ Hóa Thần đuổi giết.
Quả thực Mạc Phàm là một ngọn núi lửa, có khả năng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Mạc Phàm bĩu môi, cười bất đắc dĩ.
- Chuyện này thì hai người đừng xen vào, ta sẽ xử lý tốt, Hồng Nhu sư tỷ yên tâm đi, bây giờ mọi người có thể khiêu chiến đấu cung, bắt đầu khiêu chiến từ đệ thập cung, ngoại trừ đệ nhất cung ra, có thể đấu được tới bao xa thì đấu, đương nhiên có thể khiêu chiến ta.
- Cái gì, đệ điên rồi à, vậy mà đệ bảo chúng ta làm giống đệ, quét từ đệ thập cung lên, đệ muốn bức Mạnh Sơn Hà điên à?
Vẻ mặt Lã Hồng Nhu ngây ngốc, kêu lên.
Hai bọn họ lại quét một đợt nữa, trong mười người, chỉ sợ còn ba bọn họ có thực lực.
- Không sai, Hồng Nhu sư tỷ không muốn báo thù à?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.
Lúc này Mạnh Sơn Hà vẫn đối phó hắn như cũ, nếu không phải hắn để trận văn làm việc khác trước, hôm nay hắn khó trốn được.
Nếu là như vậy, hắn sẽ chơi tiếp với Mạnh Sơn Hà.
- Ta không có vấn đề.
Vọng Cơ nói.Mạc Phàm gật đầu với Vọng Cơ, sau đó dời mắt nhìn Lã Hồng Nhu.
- Ta muốn báo thù, nhưng đợi chúng ta vào Thần Nông Tông, các ngươi không sợ Mạnh gia gây khó dễ cho chúng ta à, các ngươi đừng quên Mạnh gia có thế lực rất lớn ở Thần Nông Tông.
Lã Hồng Nhu lo lắng nói.
- Đợi chúng ta vào Thần Nông Tông, hai người sắp tiến vào Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó ta sẽ an bài Chúc trưởng lão và Lương trưởng lão dẫn hai người tới một bí cảnh, cho dù bọn họ động tay động chân với hai người, cũng không làm ảnh hưởng đến tu hành của hai người.
Mạc Phàm nói chắc chắn.
Đồ ở trong Động Dương Thiên Cung, hắn không để ý lắm, trân quý nhất ở bên trong là công pháp, mà những công pháp này hắn đều nhớ kỹ rồi.
Nhưng đồ ở bên trong, không nói tới Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa hưởng thụ bất tận, thêm Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ cũng như vậy, để bốn bọn họ đi vào cũng tốt.
- Bí cảnh?
Trước mắt Lã Hồng Nhu sáng lên, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Lúc trước cô vẫn thấy kỳ lạ vì sao Mạc Phàm thân với hai trưởng lão Lương, Chúc như vậy, ai ngờ Mạc Phàm lấy một bí cảnh ra.
Lúc trước Mạc Phàm cho cô một bộ Tâm Kinh không tầm thường, đã khiến cô vô cùng kinh ngạc, dù sao công pháp loại Tâm Kinh rất ít, lấy ra tặng người khác càng ít hơn.
Bỗng nhiên bây giờ Mạc Phàm lại có một bí cảnh.
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
- Được, ta lập tức đi quét đấu cung.
Lã Hồng Nhu nghiến răng nói.
Tuy không biết đó là bí cảnh gì, nhưng bí cảnh đả động được cao thủ Hóa Thần, chắc chắn không giống người thường.
Cho dù Mạnh gia gây khó dễ cho bọn họ, một khi đạt được đồ trong bí cảnh, cũng đủ để bọn họ tu hành rất lâu.
Lã Hồng Nhu nói xong, xoay người rời khỏi đệ nhất cung của Mạc Phàm với Vọng Cơ.
Đấu cung vốn đã yên bình trở lại, lúc này lại hỗn loạn hơn.
Trong đấu cung của Mạc Phàm, Mạc Phàm không chú ý hai người đi khiêu chiến đấu cung, trái lại bóng dáng nhoáng lên một cái, xuất hiện trên đỉnh chóp đấu cung.
Hai mắt hắn nhìn về phía phủ đệ Mạnh gia, trong mắt chớp lóe tinh quang như muốn vượt qua khoảng cách giữa đấu cung và phủ đệ Mạnh gia.
Hắn chỉ vừa nhìn, trong phủ đệ chữ “Kiền” của Mạnh gia, trên một mệnh kiếm có phù văn sáng lên, một hư ảnh rung thân từ trong phù văn ra, ngưng tụ thành dáng vẻ của Mạc Phàm.
Mạnh Sơn Hà đã giam được mệnh kiếm, đang định nhận chủ, nhìn thấy Mạc Phàm xuất hiện, tươi cười trên mặt ông ta lập tức cứng ngắc.
- Tiểu tử, quả nhiên ngươi ký gửi thần thức trong mệnh kiếm.
Trong mắt Mạnh Sơn Hà chớp lóe hàn quang, lạnh lùng nói.
- Chuyện này quan trọng không, cho dù ta ký gửi, cũng không chậm trễ chuyện ngươi nhận chủ đúng không?
Ký gửi thần thức để khống chế mệnh kiếm bay loạn khắp nơi, một khi mệnh kiếm nhận ông ta làm chủ, trong chớp mắt ký gửi này của Mạc Phàm sẽ bị ông ta diệt.
- Tiểu tử, đại lễ ta đưa ngươi thế nào, hài lòng không?
Mạnh Sơn Hà cười đắc ý hỏi.
Lúc này ông ta vội thu phục mệnh kiếm, không chủ ý chuyện trong biệt viện.
Nhưng có nhiều người vây quanh Mạc Phàm như vậy, tiếng nổ mạnh vừa rồi vang dội như vậy, chắc chắn Mạc Phàm đang bị đám Quỷ Kiến Sầu bắt giữ, bị buộc giao mệnh kiếm ra.
Nhưng mệnh kiếm chân chính ở chỗ ông ta, vận khí tốt mà nói, rất nhanh ông ta sẽ thành tân chủ nhân của mệnh kiếm.
- Cũng tạm, vận khí của ngươi rất tốt.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn đến biệt viện của Vọng Cơ sư huynh là đột nhiên nghĩ ra, không có ai biết, chỉ sợ trước khi Mạnh Sơn Hà phóng mệnh kiếm giả tới biệt viện cũng không ngờ tới, hắn đang ở trong biệt viện.
- Vậy tiểu tử ngươi tới tìm ta làm gì, ngươi không nhanh nghĩ biện pháp giao mệnh kiếm cho đám Quỷ Kiến Sầu đi?
Mệnh kiếm ở chỗ ông ta, cho dù Mạc Phàm giao mạng ra cũng không có biện pháp đưa mệnh kiếm cho Quỷ Kiến Sầu.
Không chỉ vậy, cho dù Mạc Phàm nói với Quỷ Kiến Sầu là mệnh kiếm ở chỗ hắn, Quỷ Kiến Sầu cũng không tin.
Mạc Phàm lắc đầu cười khinh thường, trên mặt không có chút buồn vui, hắn mở miệng nói:
- Ta không cần giao mệnh kiếm cho Quỷ Kiến Sầu, cũng không cần nghĩ bất luận biện pháp gì, ta tới đây là muốn nói cho ngươi biết, ngày mai là ngày cuối cùng của hải tuyển, tốt nhất là ngươi và Chu Thanh Vân có năng lực, nếu không mệnh kiếm vẫn là của ta, các ngươi không thể ngăn ta tiến vào Thần Nông Tông được đâu.
Câu này vừa vang lên, Mạnh Sơn Hà lập tức ngẩn ra.