Thần Y Trọng Sinh

Chương 1582: Hai người thì sao?



- Chuyện này!  

             Sắc mặt mọi người thay đổi.  

             Phương pháp sưu hồn, bình thường là hồn lực mạnh đi sưu hồn lực yếu, trừ phi là tu sĩ cấp thấp sưu hồn tu sĩ cấp cao, nếu không rất ít khi bị phát thệ.  

             Nhưng Chu Thanh Vân là tu sĩ cấp Hóa Thần sưu hồn Mạc Phàm – một tu sĩ Kim Đan, nhưng bị phế một tay.  

             Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa khiếp sợ hơn nhiều, lo lắng ở trên mặt dày đặc hơn nhiều.  

             Mạnh Sơn Hà thì vui vẻ, vậy mà Mạc Phàm phá nát tay của Chu Thanh Vân.  

             Mất một tay không là gì với Chu Thanh Vân, nhưng lần này Mạc Phàm xem như đắc tội Chu Thanh Vân hoàn toàn rồi, trừ phi có kỳ tích, nếu không Mạc Phàm khó mà vào được Thần Nông Tông.  

             Vui sướng, đồng thời trong mắt ông ta có thêm chút may mắn.  

             May mà ông ta không giết Mạc Phàm, rồi sưu hồn, nếu không kết cục của ông ta còn thảm hơn Mạc Phàm.  

             Ngoài ra Mạc Phàm đúng là không đơn giản, vậy mà không thể sưu linh hồn.  

             Trong mắt ông ta lóe lên ý cười, nhưng lập tức biến mất, ông ta vội vàng đi tới bên cạnh Chu Thanh Vân.  

             - Chu sư huynh, huynh không sao chứ?  

             Khi nói chuyện, tay ông ta tạo mấy pháp thuật, một đạo thanh quang rơi lên tay Chu Thanh Vân, trong chớp mắt cánh tay vỡ của Chu Thanh Vân khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

             Nhưng cánh tay ông ta mới khôi phục, Ma Văn hình con mắt trong lòng bàn tay ông ta lại sáng lên, cánh tay ông ta lại nứt ra.  

             - Chu sư huynh, chuyện này!  

             Sắc mặt Mạnh Sơn Hà thay đổi, đang chuẩn bị đổi phương pháp chữa trị cho Chu Thanh Vân, nhưng Chu Thanh Vân ngăn lại.  

             - Đệ không cần bận tâm, cái tay này của ta không dễ khôi phục như vậy.  

             Chu Thanh Vân nhíu mày, thản nhiên nói.  

             Tuy ông ta là đệ tử của luật pháp đường, nhưng y thuật là bắt buộc ở Thần Nông Tông, tất nhiên ông ta biết tình hình cơ thể của mình.  

             Lực khiển trách vẫn còn ở trong cơ thể ông ta, không tới mười ngày nửa tháng đừng nghĩ tới chuyện loại bỏ lực lượng này.  

             May mà ông ta chỉ sưu một phần nhỏ thần hồn của Mạc Phàm, nếu không ông ta không chỉ hỏng một tay, mà toàn bộ cơ thể và thần hồn của ông ta.  

             Cơ thể nát cũng không sao, thần hồn nát ông ta chỉ có đường chết.  

             Ông ta chỉ khiến máu ngừng, không quan tâm cánh tay của mình nữa, ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.  

             Tuy vẫn không nói gì, nhưng mọi người ở đây có thể cảm nhận được khí lạnh trên người Chu Thanh Vân.  

             - Tiểu tử, hai người ở phía sau ngươi có quan hệ gì với ngươi?  

             Chu Thanh Vân chỉ Lã Hồng Nhu và Vọng Cơ hỏi.  

             - Bạn.  

             Mạc Phàm thu hồi linh hồn, lạnh nhạt nói.  

             Chu Thanh Vân gật đầu, không để ý tới Mạc Phàm nữa, ánh mắt nhìn về phía Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu bên cạnh Mạc Phàm.  

             - Người này nói là bạn hai người, ta hoài nghi cậu ta có ý đồ với Thần Nông Tông bọn ta, cậu ta không thể tiến vào Thần Nông Tông, nếu hai người là bạn cậu ta, vậy hai người cũng không vào được Thần Nông Tông, hai người là bạn cậu ta à?  

             Chu Thanh Vân hỏi.  

             Ông ta đường đường là con trai của người đứng đầu luật pháp đường, người của luật pháp đường cũng không dám trêu chọc ông ta, càng không nói tới người ngoài luật pháp đường.  

             Mạc Phàm là một tiểu tử còn chưa vào Thần Nông Tông, vậy mà đã phá nát tay ông ta, nếu còn để Mạc Phàm vào Thần Nông Tông, ông ta trở về Thần Nông Tông đừng nghĩ tới chuyện ngẩng đầu.  

             Lã Hồng Nhu nhíu mày, sắc mặt khó coi.  

             Cô không ngu dốt, sao có thể không nhìn ra, Chu Thanh Vân muốn cô lập Mạc Phàm trước, sau đó lại ra tay với bọn họ.  

             Cho dù bọn họ nói không biết Mạc Phàm, Chu Thanh Vân sẽ không để bọn họ tiến vào Thần Nông Tông.  

             Vọng Cơ vẫn luôn bình tĩnh, trong mắt anh ta hiện lên ánh sáng lạnh.  

             Không đợi Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu trả lời, Chu Thanh Vân nhìn lướt qua mấy người còn lại.  

             - Mấy người các ngươi có quan hệ với tiểu tử này không, nếu có quan hệ thì cũng như vậy.  

             Sắc mặt mấy người kia thay đổi, cả đám lắc đầu.  

             - Bẩm đại nhân, chúng tôi không biết cậu ta.  

             Một người trong đó ôm quyền nói.  

             - Rất tốt, các ngươi không cần sưu hồn, các ngươi có thể trở thành đệ tử của Thần Nông Tông.  

             - Đa tạ đại nhân.  

             Bảy người nhướn mày, cùng cúi đầu với Chu Thanh Vân.  

             Bọn họ đều không ôm ấp hi vọng, nhất là đột nhiên xuất hiện một người tên Chu Thanh Vân, ai biết bọn họ được vào Thần Nông Tông rồi.  

             Chu Thanh Vân hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu.  

             - Hai người thì sao?  

             Lã Hồng Nhu nhíu mày, cô đang định mở miệng, Vọng Cơ đã chen miệng nói.  

             - Vị này, ngươi thấy như vậy chơi rất vui sao?  

             Vọng Cơ lạnh lùng nhìn Chu Thanh Vân, hỏi.  

             - Có ý gì?  

             Chu Thanh Vân nhíu mày, cảm thấy khó hiểu hỏi.  

             - Quả thật chúng tôi là bạn của cậu ấy, nếu ngươi muốn đuổi cả chúng tôi ra khỏi Thần Nông Tông, vậy ngươi đuổi đi, nhưng ngươi nhớ kỹ một cái tên, ta là Vọng Cơ, nguyên nhân hôm nay, quả ngày mai, ngươi trồng nguyên nhân, phải nhận quả này, tự giải quyết cho tốt đi.  

             Vọng Cơ lạnh nhạt nói.  

             - Còn cả ta nữa, không phải chỉ là Thần Nông Tông thôi sao, nếu Thần Nông Tông thành nhất ngôn đường của luật pháp đường các ngươi, vậy lão nương cũng không muốn tiến vào Thần Nông Tông.  

             Lã Hồng Nhu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thanh Vân, nói.  

             Cô không thích Mạc Phàm, nhưng càng ghét Mạnh Sơn Hà và Chu Thanh Vân hơn.  

             Không vào được Thần Nông Tông, cô có thể tới những tông phái khác.  

             Thiên phú của cô không bằng Vọng Cơ và Mạc Phàm, nhưng muốn vào một tông môn không tệ không có vấn đề gì.  

             - Rất tốt, các ngươi đã tự nguyện từ bỏ, không còn gì tốt hơn, nhưng các ngươi tới Thần Nông Tông của bọn ta, Thần Nông Tông bọn ta sẽ không để các ngươi rời đi dễ dàng, đợi bọn ta tra rõ mục đích các ngươi tới, mới có thể rời đi, Chúc sư đệ, Lương sư muội, tay của ta bị tên tiểu tử này thương tổn, không tiện ra tay, những người khác có thể bắt hai tên kia, hai người bắt hai bọn họ lại, hai tu sĩ Kim Đan không có vấn đề gì với hai người đúng không?  

             Chu Thanh Vân lấy lệnh bài cókhắc hai chữ “luật pháp” ra, liếc mắt nhìn Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa ở phía sau một cái, nói.  

             Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, trong mắt đều là khó xử.  

             Bọn họ biết Mạnh Sơn Hà và Chu Thanh Vân sẽ không bỏ qua, đám Mạc Phàm muốn vào Thần Nông Tông là gần như không thể, nhưng không ngờ Chu Thanh Vân lại bảo hai bọn họ ra tay.  

             - Sao thế, Chúc sư đệ, Lương sư muội, hai người không biết lệnh bài trong tay ta à, hay là?  

             Chu Thanh Vân thấy hai người do dự, quơ lệnh bài trong tay hỏi.  


             - Rất tốt.  

             Chu Thanh Vân không giục hai người, ông ta lạnh lùng liếc Mạc Phàm luôn không nói một lời, sau đó nhìn về phía Mạnh Sơn Hà.  

             - Mạnh sư đệ, hẳn là đệ nhận ra lệnh bài này, tên tiểu tử Mạc Phàm này rất kỳ lạ, đệ hãy đối phó cậu ta, bắt lấy cậu ta trước, đợi ta mang về luật pháp đường thẩm vấn rồi nói sau.  

             - Sư huynh ra lệnh, tất nhiên Sơn Hà sẽ nghe theo.