- Không phải cậu cần một số Ngọc Thạch, dược liệu và đồ cổ sao, bình thường tôi cũng thích thu thập một số đồ, nếu Mạc đại sư dùng được, cứ việc lấy đi.
Tần Trách cười gượng nói, giọng điệu và thái độ nói chuyện rất khác lúc tới.
Từ khi Mạc Phàm để lộ thực lực của mình, ông ta trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, mới nghĩ được chuyện này để đền bù sai lầm lúc trước.
Tuy cũng là thịt đau, nhưng đồ ông ta cất giữ đổi lấy tiền triệu, không tính là gì với một đại sư.
Tần Trách mới mở miệng, hai mắt những người khác đều sáng lên, cũng theo ra.
Thành phố Đông Hải xuất hiện một đại sư chân chính như vậy, sao có thể để Tần Trách độc chiếm một mình?
- Hóa ra Mạc đại sư cũng tới đấu giá đồ, vừa rồi thật sự thất lễ, lão bất tài, bình thường cũng thu thập không ít đồ, Mạc đại sư có thể dùng thứ gì thì cứ chọn lựa tùy ý, coi như cảm tạ hôm nay Mạc đại sư cứu mạng.
Lưu lão vô cùng khách sáo nói.
Nếu là lúc trước, đừng nói chọn thứ quan trọng hơn sinh mạng ông ta, ngay cả nhìn thẳng ông ta cũng không nhìn Mạc Phàm một cái.
Lưu gia là thế gia ủ rượu ở thành phố Đông Hải, đã có truyền thừa mấy trăm năm, cho dù không sản xuất được rượu Mao Đài, Ngũ Lương Dịch nhưng vô cùng nổi tiếng ở Giang Nam, rượu cha Mạc Phàm hay uống là Lưu gia sản xuất.
Dưới Lưu gia có năm sáu công ty đưa ra thị trường, gần như độc quyền rượu ở thành phố Đông Hải, đồ uống và sản nghiệp tương quan.
Có lẽ tài lực không bằng Vương gia, nhưng bối cảnh phía sau sâu đến mức không phải bỗng nhiên Vương gia muốn đánh ngã là được, thậm chí Tần gia cũng không bằng Lưu gia.
Lưu lão thân là một đời gia chủ lúc trước Lưu gia, tất nhiên không phải ai cũng có thể lọt vào trong mắt.
Tần Trách và Lưu lão mới mở miệng như vậy, phú hào, đại sư khác nhao nhao bày tỏ muốn đưa đồ cất giữ của mình cho Mạc Phàm, trong đó cũng bao gồm Vương Thiên Tước.
Trước mắt bọn họ có đại sư chân chính, hơn nữa chỉ 16 tuổi, lúc này không bấu víu vào, sau này muốn kết bạn cũng không có cơ hội.
- Hả…?
Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, sau đó thoải mái hơn.
Bỗng nhiên hắn bùng nổ thực lực siêu phàm, đám người này muốn làm quen là chuyện bình thường.
Những thiên tài địa bảo hắn cần có không ít thứ đã sớm không có dấu vết, nếu còn tồn tại đa số ở trong tay phú hào, thế gia lâu đời.
- Có thể, tôi viết những thứ tôi cần ra, nếu các ông có mà nói có thể bán cho tôi.
- Không cần, không cần, nếu Mạc đại sư muốn, cứ việc lấy là được, mấy thứ này để ở nhà chúng tôi cũng lãng phí.
Lưu lão hào phóng nói.
Ông ta là người lớn tuổi nhất ở đây, cách đối nhân xử thế cũng hơn người khác rất nhiều, mỗi tiếng nói hành động đều không làm người ta soi mói được, cũng làm người ta không tiện từ chối.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Những người khác cũng phụ họa theo.
- Như vậy đi, tôi sẽ không lấy không đồ của các ông, nếu chỗ các ông thật sự có thứ tôi cần, chỉ cần giá trị tới 1000 vạn, tôi sẽ giúp các ông luyện chế một món pháp khí, nguyên liệu thì các ông tự mình chuẩn bị.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Thực ra những người này không muốn linh thạch, mà là pháp khí.
Luyện chế pháp khí những người này cần, không khó đối với hắn.
Nếu những người này có nguyên liệu để hắn dựng Tụ Linh Đại Trận và Yêu Linh Đan, giúp bọn họ luyện chế một món pháp khí cũng không phải không thể được.
Dù sao đối với hắn mà nói, tăng thực lực mới quan trọng nhất.
Trực tiếp lấy được một số nguyên liệu từ chỗ những người này, có thể giảm bớt không ít thời gian và công sức của hắn.
- 1000 vạn có thể luyện chế pháp khí?
Gần như tất cả đều sửng sốt, vô cùng hưng phấn.
Giá khởi điểm khối linh thạch vừa rồi là 1000 vạn, cuối cùng ra vài triệu thậm chí vài tỷ cũng chưa chắc lấy được.
Tuy là tự chuẩn bị nguyên liệu, nhưng chuyện này không cần tính.
Trong chớp mắt, mắt cả đám người tỏa sáng, giống như nhặt được núi vàng núi bạc.
Vừa rồi bọn họ còn thấy đau lòng vì lấy đồ mình cất giữ ra, bây giờ bọn họ ước gì có thể lấy báu vật trân quý bà xã mình cất giấu nhiều năm ra ngoài.
Là một món pháp khí đó, bảo bối của tiên gia có thể ngộ nhưng không thể cầu.
- Nhưng Vương gia không nằm trong danh sách này.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Vương Thiên Tước, lại nói thêm một câu.
- Cái gì!
Vẻ mặt Vương Thiên Tước chấn động, rõ ràng có cơ hội lấy được pháp khí, lại loại Vương gia bọn họ.
Những người khác cũng sững sờ, trong chớp mắt liền hiểu vì sao, không ít người nhìn Vương Thiên Tước đầy tiếc nuối.
- Mạc đại sư, xin hỏi Vương gia chúng tôi đã đắc tội cậu chỗ nào?
Vương Thiên Tước lạnh giọng hỏi.
- Tôi tên là Mạc Phàm, ông trở về điều tra thêm đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Vương gia ra tay hai lần với Mạc gia, pháp khí đừng có nghĩ, nếu Vương Thiên Tước không cho hắn câu trả lời hài lòng, Vương gia nhất định sẽ bị diệt.
Mắt Vương Thiên Tước hơi nhíu lại, lửa giận lóe lên, ông ta cũng không có hứng thú với pháp khí nhiều lắm, Vương gia như mặt trời ban trưa, ông ta lại phong nhã hào hoa, căn bản không cần pháp khí gì.
Ông ta vừa mở miệng nói cho Mạc đại sư vài món đồ cất giữ, cũng là nể mặt Mạc Phàm, hôm nay nể mặt, ngày sau gặp sẽ dễ hơn.
Ai biết tên nhóc này cho mặt mũi mà lên mặt, loại Vương gia ra ngoài.
Cho dù Vương gia ông ta đắc tội hắn thì sao, chỉ là một thuật sĩ giang hồ mà thôi, có thể động vào Vương gia thâm căn đế cố ở thành phố Đông Hải chắc?
Cho dù Mạc Phàm động, cũng cần phải hỏi một chút thành phố Đông Hải thậm chí tỉnh Giang Nam có thể động hay không.
Huống chi Mạc Phàm không động được, một tên nhóc 16 tuổi, nâng niu hắn trong tay hắn là lưu ly dạ quang rực rỡ, ném đi thì là lưu ly dạ quang bỏ đi.
- Mạc Phàm đúng không, được, tôi nhất định sẽ cho cậu một công đạo hài lòng.
Sắc mặt Vương Thiên Tước vô cùng âm trầm, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, không có một chút kính trọng.
- Vương tổng này có ý gì thế, sao lại nói với Mạc đại sư như vậy?
Một phú hào bất mãn nói.
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Thiên Tước một cái, sát ý trong mắt lóe qua, cũng không nói tiếp.
- Mạc đại sư nhanh viết những bảo bối cậu cần đi, tôi lập tức bảo người ta đi thăm dò, cho dù không có lão cũng tìm được cho cậu.
Lưu lão nhanh chóng chuyển đề tài, tránh để pháp khí bay mất.
- Nếu là đồ hiếm có, tốt nhất Mạc đại sư viết đặc thù của thứ ấy, nói không chừng cũng có.
Một phú hào khác có vẻ thông minh lanh lợi nói.
Bình thường ông ta cũng thích thu thập một số bảo bối kỳ lạ, nhưng ánh mắt có hạn, có vài thứ ông ta không gọi tên được, nhưng cảm thấy nó phi phàm, chắc chắn sau này có tác dụng, có khả năng cơ hội tới rồi.
- Được.
Mạc Phàm gật đầu.
Bọn họ quay về phòng VIP, Mạc Phàm viết những thứ hắn cần ra, một số đồ hiếm thấy gì đó còn thêm đặc thù dễ phân biệt.
Chép những thứ này ra thành nhiều phần, chia cho đám phú hào.
Mới vừa truyền đi chưa tới một phút, Tần Trách kêu to lên.
- Mạc đại sư, linh chi 100 năm tôi có, ngày mai tôi bảo con trai tôi đưa qua cho cậu.
Tần Trách kích động nói, sợ bị người ta giành trước.
- Có thể.
Mạc Phàm lên tiếng, không thèm để ý lắm.
Rõ ràng Tần Trách muốn lót đường cho con trai ông ta, yêu con sốt ruột, hắn cũng không thấy có gì không đúng.
Những người khác nhìn Tần Trách đầy hâm mộ, cũng nhanh chóng đọc danh sách, nghĩ lại những thứ mình cất giấu.
Ở bên cạnh Mạc Phàm, Tiểu Ngọc mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, vô cùng khiếp sợ.
Cô vốn tưởng rằng những người này đều là người xấu, muốn ngăn cản Mạc Phàm mang cô đi, ai biết lại là người tặng quà cho Mạc Phàm, tặng quà cũng tặng vui vẻ như thế, Mạc Phàm không cần bọn họ còn tức giận.
Đôi mắt ngập nước của cô nhìn Mạc Phàm, tràn đầy hâm mộ.
- Tiểu ca ca thật lợi hại, nếu có bản lãnh như tiểu ca ca, Bạch gia còn có thể…?
Nhưng mà lúc này, ngay trong phòng khác cách đó không xa, có hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ, ước gì có thể băm Mạc Phàm ra vạn đoạn.