Thần Y Trọng Sinh

Chương 172



Mạc Phàm nhìn một quyền Tần Cừu đánh tới, nhíu mày.  

Quả thật Nội Kình trung kỳ lợi hại hơn Nội Kình sơ kỳ nhiều, chỉ sợ hai người Tôn Hổ và Long Khiếu cộng lại cũng chưa hẳn là đối thủ của Tần Cừu.  

Hắn không có né tránh, năm ngón tay nắm chặt, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công nhanh chóng vận chuyển, linh khí dồi dào tụ tập trong quả đấm của hắn.  

Một quyền khó mà tưởng tượng, đón một quyền thanh thế làm người ta sợ hãi của Tần Cừu.  

Tần Cừu khẽ cau mày, không ngờ Mạc Phàm sẽ cứng đối cứng với ông ta.  

Nếu chỉ là ông ta, thật sự sẽ không có gì.  

Xung quanh còn có Lạc Minh am hiểu ám sát, Mạc Phàm không sợ bị đánh lén sao?  

Ông ta lắc đầu, vẫn không thu hồi lực đạo như cũ.  

Hai quyền, một lớn một nhỏ, trong chớp mắt chạm vào nhau.  

“Rầm” một tiếng thật lớn, giống như một quả bom nổ mạnh nổ tung giữa quả đấm của hai người, âm thanh chấn động.  

Mặt đất giữa hai người, vốn là một tảng đá một thước tạo thành nền, lập tức vỡ ra như mạng nhện, như bom nghiền nát hòn đá, bay khắp nơi, có bông hoa run rẩy, rụng hết cánh hoa.  

Mảnh đất trống vừa hoàn hảo không tổn hao gì, bây giờ thành một vùng bừa bãi.  

Tiếng vang qua đi, Mạc Phàm đứng yên tại chỗ, Tần Cừu lại lùi về phía sau vài bước.  

Trong chớp mắt đã thấy kết cục thắng bại.  

Đường đường là cao thủ số hai thành phố Đông Hải, cao thủ số một Tần gia, tìm đến Mạc Phàm báo thù, vậy mà bị Mạc Phàm một quyền đánh lui?  

Sắc mặt Tần Cừu là âm tình bất định, chẳng lẽ tên nhóc này thật sự ở cảnh giới Tông Sư?  

Lần trước Mạc Phàm đạp nước mà đi trong hồ, có thể làm được chuyện đó ít nhất phải là Nội Kình hậu kỳ thậm chí đỉnh phong, ông ta suy đoán Mạc Phàm có thể là võ giả cảnh giới Tông Sư.  

Tranh đấu vừa rồi, ông ta cảm nhận được lực lượng khủng bố trong đó, nếu Mạc Phàm không thu lực, có khả năng một tay của ông ta bị phế rồi.  

Ông ta có sử dụng bí pháp của Tần gia, muốn một quyền đánh lui hắn, Nội Kình hậu kỳ bình thường cũng không hẳn có thể làm được, Mạc Phàm lại làm được, còn nhẹ nhàng như vậy.  

Người như thế, Tần gia còn đối địch, làm ông ta có cảm giác lấy trứng chọi đá, không phải Tần gia là tảng đá, Mạc Phàm mới đúng là tảng đá kia.  

Không chỉ có Tần Cừu vô cùng khiếp sợ, ngay cả Lạc Minh trốn ở góc chết của Mạc Phàm cũng nhíu mày.  

Không phải ông ta chưa từng giao thủ với Tần Cừu, Tần Cừu có thực lực Nội Kình trung kỳ, cộng thêm bí pháp Tần gia, một khi thi triển công phu dày công tôi luyện ra, ông ta rất khó đến gần Tần Cừu.  

Cho dù là võ giả Nội Kình hậu kỳ bình thường, muốn bắt Tần Cừu, cũng không dễ dàng như vậy.  

Vậy mà một quyền của tên nhóc trẻ tuổi này đánh lui Tần Cừu.  

Xem ra tên nhóc này thật sự không đơn giản, Tần Cừu cũng không làm gì được.  

Ông ta cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên sát ý, lặng yên không tiếng động đến sau Mạc Phàm mới đánh lui Tần Cừu, chủy thủ sắc bén lóe lên ánh sáng màu lam dưới ánh sáng mặt trời, lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía tim Mạc Phàm.  

Cho dù là võ giả Nội Kình hậu kỳ, muốn phát huy lực lượng nội kình, cũng cần phải có khí mới được.  

Có khí mới mượn khí ngự lực, khí tản ra, võ giả muốn phát huy lực lượng cao thủ Nội Kình, cũng cần phải đổi khí mới được.  

Khi ông ta ra tay, đó là lúc khí của Mạc Phàm vừa tản đi, còn chưa hít khí mới vào.  

Lúc này cho dù Mạc Phàm cảm nhận được, cũng không có biện pháp phát huy tốc độ cấp bậc Nội Kình né tránh.  

Nói như vậy, chỉ có một chữ: Chết!  

- Hai người trưởng thành cấp bậc Nội Kình, vẫn không giết được một tên nhóc 16 tuổi sao?  

Cổ tay Lạc Minh trầm xuống, lực nặng thêm ba phần.  

Mạc Phàm không nhìn thấy Lạc Minh, Tần Cừu lại nhìn thấy rõ ràng.  

Dù sao Lạc Minh trốn kỹ đến mấy, cũng cao hơn Mạc Phàm rất nhiều.  

Ông ta vừa định nhắc nhở Mạc Phàm, bỗng nhiên hàn quang trong mắt Mạc Phàm lóe lên.  

- Tôi đợi ông đã lâu.  

Vừa mới dứt lời, kiếm phù trong tay hắn kích hoạt, kiếm khí dài hơn một trượng xuất hiện trong tay, cũng không thèm nhìn chém về phía sau.  

Hắn nghiêng người, không chỉ tránh thoát một kích trí mạng của Lạc Minh, trường kiếm khí mang theo sắc bén cũng chém về phía ông ta.  

Vẻ mặt Lạc Minh thay đổi, mắt mở to, hai tròng mắt như muốn rớt ra, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.  

Niết khí thành binh, Tiên Thiên Tông Sư?  

Vừa rồi ông ta cảm thấy thực lực của Mạc Phàm không kém Tần Cừu, chắc là Nội Kình trung kỳ, Tần Cừu nương tay nên mới một quyền bị thua.  

Tuổi này mà đã có thực lực như vậy đã rất khá, Tần Kiệt xem như là thiên tài, cũng chỉ là Hậu Thiên điên phong, ngay cả Nội Kình cũng không luyện ra được.  

Ai biết vậy mà Mạc Phàm niết khí thành binh.  

- Chuyện này, chuyện này…  

Đương nhiên chuyện Lạc Minh không biết còn nhiều, ông ta không biết Mạc Phàm nắm giữ kiếm phù trong tay, lúc này niết khí thành binh là biểu hiện giả dối cho người ta xem.  

Tuy Mạc Phàm tu luyện công pháp Tiên giới, nhưng Trúc Cơ sơ kỳ cũng không có biện pháp tỏa linh khí trong cơ thể, huyễn hóa thành binh.  

Tần Cừu cũng hơi sững sờ, nhìn Mạc Phàm khó mà tin.  

Vừa rồi ông ta chỉ hoài nghi, bây giờ ông ta chắc chắn không thể nghi ngờ, Mạc Phàm thật sự là cảnh giới Tông Sư, 16 tuổi đã là cảnh giới Tông Sư rồi.  

Lạc Minh nhìn thấy kiếm khí này, dừng bước, không chút dơ dự lùi sang một bên.  

Đồng thời ba viên thuốc màu đen xuất hiện trong tay ông ta, vô cùng bí mật ném về phía kiếm Mạc Phàm.  

“Rầm rầm rầm!” Viên thuốc bị kiếm khí chém nát, hóa thành một vùng lớn khói đen bao phủ Mạc Phàm bên trong.  

Bóng dáng Lạc Minh nhoáng lên một cái, xuất hiện ở nơi cách Mạc Phàm mười thước, trên mặt đều là đắc ý.  

- Tiên Thiên Tông Sư thì sao chứ, trúng độc Lạc gia chúng tao đều phải chết.  

Tần Cừu nhìn thấy khói đen kia, vẻ mặt lập tức thay đổi.  

Lạc Hồn Tán Lạc gia chế ra, một khi trúng độc này, lúc ấy sẽ không có cảm giác, sau đó ngũ cảm sẽ biến mất từng cái một, càng vận dụng nội khí sẽ chết càng nhanh.  

Cho dù là cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư cũng chỉ có đường chết, không thuốc nào cứu được.  

Thành phố Bắc Xuyên từng có Tông Sư tà phái, có ý khiêu khích uy nghiêm của Lạc gia ở thành phố Bắc Xuyên, kết quả trúng độc này, nằm trên giường giãy dụa 5 ngày, cuối cùng vẫn chết, nghe nói chết vô cùng khủng bố.  

Nhưng vì Lạc Hồn Tán quá độc ác, Lạc gia đốt phương thuốc, không còn ai có thể phối ra độc dược như vậy, chỉ còn lại 10 viên, dùng 1 viên sẽ ít đi 1 viên, vậy mà Lạc Minh lấy ra 3 viên đối phó Mạc Phàm.  

- Lạc Minh, vậy mà ông dùng Lạc Hồn Tán?  

Tần Cừu nhíu mày nói.  

- Dùng Lạc Hồn Tán thì sao, chẳng lẽ Tần gia ông muốn có thêm kẻ địch 16 tuổi cấp Tông Sư, tôi cũng vì tốt cho Tần gia ông thôi.  

Lạc Minh cười đắc ý nói.  

Biết Mạc Phàm là cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, ông ta không chút do dự lấy Lạc Hồn Tán ra.  

Kẻ địch ở cấp bậc này, không giết chẳng lẽ đợi kẻ đó mạnh hơn?  

Chỉ cần trúng Lạc Hồn Tán, trừ phi là thần tiên, nếu không ai cũng đừng nghĩ cứu được hắn.  

Nhưng trời đất bao la, có thần tiên sao? Chỉ có thắng làm vua thua làm giặc.  

- Ông!  

Trong mắt Tần Cừu lóe lên bất định nhìn khói đen, trên mặt hiện lên lo lắng.  

- Tần Cừu, không phải ông lo lắng cho tên nhóc này đấy chứ, đừng lo lắng, tên nhóc này chết chắc rồi, cho dù là tôi cũng không giải được độc này.  

Lạc Minh vô cùng tự tin nói.  

Lúc trước không phải Lạc gia tiêu hủy phương pháp luyện chế Lạc Hồn Tán, mà là phương pháp giải nó.  

Cho nên Mạc Phàm chết chắc rồi.  

Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Mạc Phàm truyền trong khói đen ra.  

- Lạc Hồn Tán, rất lợi hại sao?