Thần Y Trọng Sinh

Chương 173



- Nhóc con, mày thử thì biết.  

Lạc Minh không chút để ý liếc khói đen, vẻ mặt thay đổi.  

Chỉ thấy khói đen nồng đậm nhanh chóng loãng ra, lộ ra Mạc Phàm cầm trường kiếm khí trong tay bên trong.  

Hai mắt Mạc Phàm lóe lên hàn quang, một tay khác nâng lên, khói đen xung quanh hắn nhanh chóng tụ tập ở lòng bàn tay.  

Đây là một pháp môn Nội Kình sử dụng, có thể thu vật trên không, dẫn dắt khói đen xung quanh càng không nói chơi, chỉ cần đến cấp bậc Nội Kình đều có thể làm được, tất nhiên Mạc Phàm cũng có thể.  

Nhưng không chỉ khói đen xung quanh hội tụ trong tay Mạc Phàm, ngay cả Lạc Hồn Tán Mạc Phàm không cẩn thận hút vào, cũng theo lỗ chân lông xuất hiện, tụ tập trong tay hắn.  

Không lâu sau, tay Mạc Phàm nắm chặt, một viên Lạc Hồn Tán to hơn ba viên vừa rồi xuất hiện trong tay hắn, chấm đen giữa mi tâm hắn cũng hoàn toàn biến mất.  

Lúc này Lạc Minh hoàn toàn sợ ngây người, hai mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.  

Nếu trúng Lạc Hồn Tán, giữa mi tâm sẽ xuất hiện chấm đen, chỉ cần điểm đen còn ở mi tâm sẽ độc phát bỏ mình.  

Điểm đen ở mi tâm Mạc Phàm hoàn toàn biến mất, đó chính là độc bị ép ra rồi.  

- Chuyện này…  

Lạc gia chưa có ai có thể phá Lạc Hồn Tán, bị một tên nhóc 16 tuổi giải rồi.  

Tần Trách cũng sợ ngây người, vậy mà Mạc Phàm giải Lạc Hồn Tán rồi.  

- Trách không được có thể cứu sống lão gia tử.  

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, thu viên Lạc Hồn Tán kia, linh khí chấn động, mấy ngân châm trên trán bị hắn ép ra, rơi xuống mặt đất, kêu leng keng.  

Chỉ là độc dược nhân gian, cũng muốn độc chết hắn, giỡn gì thế?  

Danh xưng y tiên bất tử ở Tu Chân giới của hắn là đùa sao?  

Đừng nói độc dược loại này, lợi hại hơn mấy trăm lần, hắn cũng có ngàn phương pháp phá giải trong chớp mắt.  

Chắc chắn độc tố trong cơ thể bị ép ra ngoài toàn bộ, lúc này hắn mới nhìn về phía Lạc Minh, ánh mắt trở nên phát lạnh.  

- Ông chơi đủ rồi, nhận một kiếm của tôi.  

Chân khẽ động, lao về phía Lạc Minh ở xa, tay nâng kiếm lên, kiếm khí hơn một trượng chém về phía Lạc Minh.  

Vẻ mặt Lạc Minh ngẩn ra, cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, ngay cả Lạc Hồn Tán Lạc gia chế tạo cũng bị phá giải.  

Ông ta không có một chút ý chí chiến đấu, bóng dáng nhoáng lên một cái, lùi về phía sau.  

- Chạy, đâu dễ như vậy?  

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, kiếm khí trong tay hóa thành trường tiên màu trắng, bay về phía Lạc Minh, lập tức che kín đường lui của Lạc Minh.  

Sắc mặt Lạc Minh thay đổi, chớp mắt liền nhảy về phía vườn hoa.  

- Nếu đã đến đây, để lại chút lợi tức đi.  

Mạc Phàm cười, một bước lên trước, xoải bước hơn năm thước, trực tiếp chắn đường đi của Lạc Minh, một chưởng không chút do dự đánh về ngực ông ta.  

Mới đụng tới Lạc Minh, bạch ngọc bên hông ông ta lóe lên hào quang, hóa thành một vòng sáng trắng bao quanh ông ta.  

- Pháp khí sao?  

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, nhìn ngọc bội bên hông Lạc Minh, lộ ra chút bất ngờ.  

Linh khí lưu chuyển, lực đạo trên tay trầm xuống.  

“Rầm!” bạch quang vỡ tan, ngọc bội kia cũng vỡ theo.  

“Phốc!” Lạc Minh phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây bay ra ngoài, rơi xuống nơi cách mười thước.  

Lạc Minh nhìn ngọc bội bên hông, bất chấp tình cảnh của mình, hai mắt gần như muốn phun ra lửa.  

- Nhóc con, mày dám phá hủy pháp khí của tao.  

Pháp khí này là cha nuôi Lạc Phi dùng mấy ngàn vạn mua cho ông ta, dùng để phòng thân.  

Ai biết lại bị tên nhóc này làm hỏng.  

- Ngay cả Tần Kiệt tôi cũng dám đánh, có gì không dám hủy đi pháp khí duy nhất của ông?  

Mạc Phàm cười không thèm để ý nói.  

- Được lắm, nhóc con, mày có gan tao nói cho mày biết, đây chỉ là bắt đầu, không chỉ Tần gia không bỏ qua cho mày, Lạc gia thành phố Bắc Xuyên chúng tao cũng thề không bỏ qua, mày đợi đó.  

Lạc Minh đứng dậy, cười gằn nói.  

- Lạc gia Bắc Xuyên sao?  

Mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng.  

Bắc Xuyên ở phía Bắc thành phố Đông Hải, gần sát thành phố Đông Hải.  

Thành phố Bắc Xuyên có một vị tướng quân khai quốc tọa trấn, tên là Lạc Phi, nghe nói là thông gia của Tần gia ở thành phố Đông Hải, con gái Lạc gia gả đến Tần gia.  

Lúc trước hắn chỉ biết như vậy, hắn cũng không biết gả cho con trai Tần gia nào.  

Bây giờ xem ra Tần Kiệt bị hắn đánh không chỉ là cháu nội tướng quân khai quốc, còn là cháu ngoại tướng quân khai quốc khác.  

- Vậy ông cũng nói cho Lạc tướng quân, nếu Lạc gia cũng nhúng tay vào chuyện này, ngày khác Mạc Phàm tôi nhất định đến cửa bái phỏng.  

Mặc kệ đối thủ là ai, chỉ cần dám động Mạc gia, hắn đều làm đối phương hối hận cả đời, Tần gia không được, Lạc gia càng không được.  

- Tao ở Bắc Xuyên đợi mày, hi vọng đến lúc đó không phải mày đến cửa tạ tội.  

Lạc Minh cười gằn, xoay người đi về phía biệt thự số 1, nhanh chóng không còn bóng dáng.  

Chỉ là một người bình thường, cho dù là Tiên Thiên Tông Sư thì sao, ở trước mặt Lạc gia Bắc Xuyên cũng phải quỳ.  

Đợi Lạc Minh rời đi, lúc này vẻ mặt Tần Cừu áy náy nói:  

- Bác sĩ Mạc, chuyện hôm nay Tần gia cũng không có biện pháp, cho nên hi vọng những chuyện Tần gia làm sau này, bác sĩ Mạc có thể hiểu cho.  

Nếu chỉ là Tần gia tới xử lý chuyện này, hơn phân nửa là việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, dù sao quả thật là Tần Kiệt khiêu khích Mạc Phàm trước.  

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là thực lực nghịch thiên của Mạc Phàm.  

Nhưng có Lạc gia xen vào, Tần gia cũng có chút bị động.  

- Tôi đã biết, chỉ hi vọng sau này Tần gia không hối hận là được.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Nếu Tần Cừu tới đây, Tần gia đã đưa ra lựa chọn, kết quả chắc chắn không đứng về phía hắn.  

Nếu như vậy, không có gì hay để nói.  

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.  

Tần Cừu thấy Mạc Phàm như vậy, thở dài ôm quyền cáo từ.  

Tần Cừu vừa đi, Mạc Phàm nhìn bừa bãi trước cửa, nhíu mày, cũng quay về biệt thự.  

Nhất định phải nhanh chóng bổ sung ba Trận Bàn, nếu không vài người xông vào, biệt thự này của hắn bị phá mất.  

Vừa đến phòng khách, di động vang lên, là một dãy số xa lạ.  

Mạc Phàm do dự, sau đó nghe máy, một giọng nói quen thuộc truyền từ bên trong đến.  

- Mạc đại sư, là tôi, Lưu Quốc Đống, lúc trước đồng ý đưa cho Mạc đại sư một bộ Khô Mộc châm, Mạc đại sư có nhớ không?  

- Tôi nhớ, có chuyện gì sao?  

Mạc Phàm gật đầu.  

- Là như vậy, lúc trước tôi nhớ rõ để Khô Mộc châm ở trong phòng, về nhà tìm, tìm mãi mà không thấy, ai ngờ vợ phá sản của tôi ném vào trong thùng rác, chuyện này làm tôi vô cùng tức giận, đó là bảo bối tôi dùng hơn một ngàn vạn mới lấy được, chuyện này còn chưa tính, đây là thứ tôi chính miệng đồng ý với Mạc đại sư, cậu xem, lần này làm sao bây giờ, Mạc đại sư có nhu cầu gì khác không, tôi tìm cho Mạc đại sư?  

Lưu Quốc Đống cười nịnh nọt nói, trong giọng nói đều là giả mù sa mưa.  

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên hàn quang.  

- Thôi, ông tự giữ Khô Mộc châm dùng đi, tôi không cần.  

Hắn không phải tên nhóc 16 tuổi, mà là y tiên hơn 500 tuổi, sao không rõ ý trong lời nói của Lưu Quốc Đống?  

Hắn đắc tội Tần gia, Lưu Quốc Đống cảm thấy không cần thiết tặng đồ cho hắn, chỉ thế thôi.  

- Lực uy hiếp của Tần gia thật lớn.  

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, lẩm bẩm.