Vừa nói xong những lời này, Lưu Phong không để ý tới Mạc Phàm, lạnh lùng dời mắt nhìn Bàn Tử.
- Bạn Kinh Hoa, vì sao em lại ngồi ở vị trí của bạn Lâm Đào ăn, em cảm thấy ngồi ở vị trí của bạn Lâm Đào ăn ngon hơn, hay cho rằng đó là vị trí của em?
Lưu Phong mới mở miệng, không ít người trong phòng học nhìn hai người đầy thương hại.
Đương nhiên cũng có vui sướng khi người khác gặp họa, ví dụ như Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt lúc trước từng đắc tội Mạc Phàm, bị Mạc Phàm chỉnh mà thành thật hơn.
- Vừa tới trường đã gây chuyện, phiền phức đến rồi?
Lâm Đào khẽ nâng cằm, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý.
Trên gương mặt cao ngạo viết mấy chữ:
“Xem các người xuống đài thế nào.
- Tiểu Phàm, chúng ta ngồi bên kia đi.
Bàn Tử lo lắng nói.
Dù sao anh ta cũng là đứa bé 16 tuổi, vẫn có kính sợ với giáo viên.
- Ngay cả tôi là ai mà ông cũng không biết, có tư cách gì bảo tôi đi?
Mạc Phàm vừa ăn vừa bình tĩnh nói.
Lời này vừa vang lên, gần như tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Mạc Phàm không e ngại gì bọn họ đã sớm quen, nhưng cũng quá càn rỡ rồi, vậy mà dám nói chuyện với Lưu Phong như thế.
Lâm Đào cười nham hiểm, Mạc Phàm càng đắc tội Lưu Phong anh ta càng vui vẻ.
Lưu Phong nheo mắt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lần nữa, cẩn thận đánh giá Mạc Phàm một phen.
- Cậu là Mạc Phàm, học sinh chỉ biết đánh nhau cả ngày, không chỉ đánh giáo viên, ngay cả Tần thiếu cũng bị cậu đánh gãy tay mới ra viện gần đây, cơ bản không có tới đi học?
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
Đây không phải là ngày đầu tiên hắn quen Lưu Phong, tất nhiên biết ông ta không phun ra được ngà voi.
- Cậu ở đây làm gì, không phải lúc này cậu nên ở đồn công an sao?
Lưu Phong lạnh lùng nói.
Theo ý ông ta, học sinh vô pháp vô thiên như Mạc Phàm trường học không giáo dục nổi, vẫn nên ném vào trong nhà giam giáo dục tốt hơn.
Lưu Phong mới mở miệng, không ít người cũng sửng sốt, những lời này hoàn toàn như kim châm.
Ở đồn công an, có giáo viên nguyền rủa học sinh như vậy sao?
- Thầy Lưu, có phải thầy nói chuyện hơi quá đáng hay không?
Bàn Tử không nhịn được nói.
Tuy Mạc Phàm đánh không ít người, nhưng trong đó có ai tốt không? Giáo huấn người xấu, chẳng lẽ là sai?
- Quá đáng?
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Bạn Kinh Hoa, không muốn tôi quá đáng thì quay về vị trí của em đi.
Sắc mặt Bàn Tử khó coi, nhưng không có biện pháp.
Dù sao Lưu Phong là giáo viên, anh ta không có gan như Mạc Phàm, không phục thì đánh.
- Nếu chúng tôi không đi, ông quá đáng như thế nào?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Kiếp trước hắn từng phản kháng, cũng có nhẫn nại.
Bây giờ hắn muốn nhìn xem Lưu Phong này có thể quá đáng như thế nào.
- Không đi sao?
Lưu Phong cười nham hiểm.
- - Hôm nay hai tiết đầu môn ngữ văn là tự học, khi nào vị bạn học Mạc Phàm này chuyển đến vị trí sau thì chúng ta bắt đầu, tôi vốn chuẩn bị cho các em bộ đề đoán trước, đây là bộ đề không dễ dàng gì bạn tôi làm ra, nghe nói hàng năm đều có đề tương tự, bạn học Mạc Phàm, nếu em muốn nghe thì tốt nhất nên nghe lời chút, nói không chừng một hai điểm có thể khiến em kéo chênh lệch với người khác.
Lưu Phong vừa nói những lời này, không ít bạn học bĩu môi, lộ ra bất mãn.
Có bất mãn Lưu Phong, càng bất mãn Mạc Phàm.
Mạc Phàm này bình thường không đến đi học, vừa tới học đã gây trở ngại cho việc học của chúng ta.
Hắn không thèm quan tâm những người khác nói gì, càng không thèm quan đề đoán trước của Lưu Phong. Mỗi đề đoán trước đều bay đầy trời tâm trước khi thi vào trường cao đẳng, cho dù có một câu tương tự với đề thi thử vào trường cao đẳng, người ra đề cũng sẽ nói phét trắng trợn, đoán trước chính xác 50%, không đáng tin một chút nào. Có lẽ có lực hấp dẫn với người khác, nhưng không có chút tác dụng với người từng thi vào trường cao đẳng như hắn. Nếu hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể nói cho mọi người biết đề thi ngữ văn sang năm thi vào trường cao đẳng, đề viết môn tiếng Anh, thậm chí là trọng điểm.
- Đây là quá đáng mà ông nói sao, quá ngây thơ, đổi cái khác đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Lấy cái này đè hắn, nghĩ quá đơn giản
rồi, bắt nạt những người khác còn được.
Lưu Phong nhíu mày, tươi cười lập tức cứng đờ.
- Tiểu tử, cậu muốn ngồi đó cũng được, chỉ cần cậu học giỏi hơn Lâm Đào, cậu muốn ngồi đâu thì ngồi, nếu không thì cút sang một bên?
Mạc Phàm nheo mắt, ánh mắt hơi phát lạnh, hỏi:
—- Học tập tốt hơn thì muốn ngồi đâu cũng được đúng không?
- Không sai, cậu phải so với bạn học Lâm Đào xem ai thành tích tốt hơn?
Lưu Phong cười híp mắt nói.
Nếu tiểu tử này thật sự ra tay, ông ta đúng là sợ hãi.
Nhưng muốn so thành tích học tập, hai Mạc Phàm cộng lại cũng không thể hơn Lâm Đào.
Một người chỉ biết đánh nhau, 750 câu đúng 300 đã không tệ rồi.
Lâm Đào người ta chưa từng thấp hơn 650.
- Mạc Phàm cậu dám thi với tôi không, nếu cậu trả lời đúng nhiều hơn tôi, tôi
tính cậu thắng, tôi tự mình chuyển ra sau, vị trí trả cho hai người, thế nào? Lâm Đào vô cùng tự tin nói. So thành tích với anh ta, cả tỉnh Giang Nam chỉ có mấy người có thành tích tốt so được với anh ta.
Trong mấy người đó chắc chắn không bao gồm Mạc Phàm.
Lâm Đào vừa nói, không ít người nhìn về phía Mạc Phàm.
Bình thường Mạc Phàm ngông cuồng như vậy, hôm nay sẽ sợ thôi. Nếu thành tích của Mạc Phàm tốt hơn Lâm Đào, hiệu trưởng sẽ không tự mình đưa Lâm Đào đến, mà là Mạc Phàm rồi. Thế nào, bạn học Mạc Phàm, Lâm Đào đã nói đến nước này, cậu muốn thử một lần không?
Lưu Phong châm ngòi thổi gió nói.
- Lấy đồ của tôi ra đặt cược, không có hứng thú!
Mạc Phàm trực tiếp từ chối. Vị trí này vốn là của hắn, lấy vị trí của hắn ra đánh cược, nghĩ thực đơn giản.
Mạc Phàm mới nói xong, không ít bạn học lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
- Mạc Phàm cũng chỉ như vậy thôi, nói đến học tập lập tức héo rồi. - Cậu ta cũng có ngày hôm nay?
Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt ở bên cạnh hưng phấn nói.
Hai người bọn họ bị Mạc Phàm ngược thảm nhất, nhất là Triệu Phi, ngay cả tư cách thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm cũng mất.
Nhìn thấy Mạc Phàm kinh ngạc, tâm tình anh ta hưng phấn hơn đi quán bar tán gái gặp được xử nữ.