Lâm Đào vừa lấy ngọc tệ ra, nhiệt độ trong phòng giảm xuống trong chớp mắt giống như bật điều hòa.
Hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt, miếng ngọc tệ này có thể khiến nhiệt độ phòng học giảm xuống, chắc chắn bất phàm.
Lâm Đào lấy nó ra đặt cược, lần này chơi lớn rồi.
Từ khi Mạc Phàm đến trường liền ngông cuồng như vậy, thậm chí tên tuổi còn vượt qua tứ thiếu của trung học Đông Hải.
Nếu thua thì phải dọn vệ sinh cho Lâm Đào, cậu ta sẽ mất hết mặt mũi.
Bạn có muốn kiếm tiền từ nhà?
Chỉ cần cậu ta dám đánh cược, tám chín phần mười là thua.
Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt đã không thể chờ đợi được cảnh Mạc Phàm quỳ rạp trên đất dọn vệ sinh cho Lâm Đào.
Cậu có dám không?
Lâm Đào tự tin nói.
- Bạn học Mạc Phàm, Lâm Đào đã nói như vậy rồi, cậu còn không dám đánh cược một lần, như vậy đi, nếu cậu vẫn cảm thấy thiệt thòi, vậy thì nếu cậu thắng tôi sẽ ăn xấp bài thi vừa rồi, nếu cậu thua, sau này có tiết của tôi thì cứ đứng đi.
Lưu Phong cười âm hiểm nói.
Cơ hội tốt nhục nhã Mạc Phàm như vậy, sao có thể bỏ qua?
Mạc Phàm nhìn ngọc tệ trong tay Lâm Đào, hai mắt hơi sáng lên.
Ngọc tệ màu đen tỏa ra âm hàn chi khí.
Hoa văn hai mặt giống nhau, có khắc hình long, phượng cổ xưa, một con rồng một con phương quay quanh một con mắt tròn, không chỉ tràn đầy sức sống, còn rất sống động.
Không ngừng nhìn chằm chằm ngọc tệ sẽ có cảm giác long phượng đang
chuyển động.
- Hoàng Tuyền Thạch?
Nghe nói Hoàng Tuyền Thạch là tảng đá chỉ có bên Hoàng Tuyền, loại đá này do hồn phách tinh trong Hoàng Tuyền trải qua ngàn năm biến thành, là một loại thiên tài địa bảo vô cùng khó có được. Đeo lâu dài loại đá này không chỉ đông ấm hè mát, tương đương như mang theo điều hòa tự nhiên, còn có thể làm người ta tại thính mắt tinh, trí nhớ siêu hơn người thường.
Chẳng trách thành tích học tập tốt như vậy, cho dù là ai đeo Hoàng Tuyền Thạch ở trên người cũng tiến bộ nhanh hơn người khác.
Dù sao có thể nói trí nhớ là điều kiện quan trọng nhất trong học tập. Chỉ cần nhớ được càng nhiều, tất nhiên sẽ thông hiểu đạo lý, nhất thông bách thông.
Cho dù là khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội.
Ngoại trừ có thể tăng cường trí nhớ ra, Hoàng Tuyền Thạch này còn có tác dụng lớn hơn nữa với hắn.
Hoàng Tuyền Thạch chính là tinh phách biến thành, cơ bản một khối rất nhỏ nhưng bên trong ẩn chứa hồn lực cường đại, là thứ chữa trị thần thức rất tốt. Thất Hồn Ngọc và Hoàng Tuyền Thạch có cùng kích cỡ, nhưng bên trong Hoàng Tuyền Thạch ẩn chứa hồn lực gấp nghìn lần Thất Hồn Ngọc của hắn. Cho nên hắn không dùng Thất Hồn Ngọc của Tiểu Vũ chữa trị thần thức.
Nếu như hắn dùng xong, Thất Hồn Ngọc sẽ biến thành tảng đá bình thường, nhưng Hoàng Tuyền Thạch này thì khác, không chỉ có thể mau chóng chữa trị hồn lực của hắn mà không có tổn hại, cho dù hắn đến Kim Đan kỳ cũng có thể dùng được.
Hắn vốn đang phát sầu vì chuyện thần thức, xem ra bây giờ không cần nữa, có người tự động đưa đến cửa.
Bạn có muốn kiếm tiền từ nhà?
- Cậu họ Lâm, có quan hệ gì với Lâm gia ở Giang Nam?
Mạc Phàm hỏi.
Nếu Lâm Đào đến từ Giang Nam, lại đeo Hoàng Tuyền Thạch trân quý như vậy,
chắc chắn không phải người bình thường.
Không biết Lâm Đào có cùng một gia tộc với Lâm Khuynh Thiên kẻ thù lớn nhất của hắn hay không.
Bạn có muốn kiếm tiền từ nhà?
Lâm Đào nhướn mày, trong mắt hiện lên khác thường, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trên mặt đều là kiêu ngạo.
- Không ngờ cậu còn biết Lâm gia Giang Nam chúng tôi?
- Lâm gia Giang Nam?
Trong phòng học bàn tán xôn xao, Lâm Đào thực sự là người của Lâm gia Giang
Nam.
Một trong những gia tộc lớn nhất tỉnh Giang Nam, cũng là một trong những gia tộc cổ xưa nhất.
Từng được ghi tên vào trong sách sử, đến bây giờ vẫn là phú hào đếm trên đầu ngón tay ở Hoa Hạ.
Ngoại trừ là thương nghiệp bất động sản lớn nhất Hoa Hạ ra, phạm vi buôn bán còn liên quan đến quảng trường, giải trí điện ảnh và truyền hình.
Vương gia Đông Hải có thể hô phong hoán vũ ở thành phố Đông Hải, nhưng so với Lâm gia căn bản chính là gặp sư phụ.
Ai biết Lâm Đào lại là người Lâm gia.
Chẳng trách Lâm Đào có thể lấy ra ngọc tệ bất phàm như thế.
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Đào lập tức thay đổi.
Có kính sợ, có hâm mộ.
- Thế nào, cậu tự mình quay về vị trí của cậu, hay là chúng ta so xem thành tích
của ai tốt hơn? Nếu bây giờ cậu lau bàn sạch sẽ, sau đó quay về vị trí của mình tôi có thể coi như lúc trước cậu chưa nói gì.
Lâm Đào đắc ý hỏi. Ў Vẻ mặt Bàn Tử lo lắng, gần đây anh ta giúp trong nhà buôn bán lời không ít tiền, cũng có chút bành trướng thêm. Nhưng biết Lâm Đào là người Lâm gia, anh ta lập tức ỉu xìu hơn.
Chút tiền nhà bọn họ không đáng là gì trước mặt Vương gia, ở trước mặt Lâm gia càng không đáng nhắc tới. Mạc Phàm không chỉ không có chút sợ hãi, trái lại trong đáy mắt hiện lên chút hàn quang.
Kiếp trước sau khi kết thúc thi vào trường cao đẳng hắn chưa từng gặp lại
Lâm Đào, cũng không biết Lâm Đào có phải người Lâm gia hay không. Không ngờ nhanh như vậy đã gặp được người Lâm gia, hơn nữa hình như ngay từ đầu hắn và Lâm gia đã không hợp. Lâm Đào cướp vị trí của hắn, Lâm Khuynh Thiên cướp Tuyết Nhi của hắn. Nếu người Lâm gia đưa mặt qua để hắn đánh, lại đưa Hoàng Tuyền Thạch, hắn việc gì phải từ chối?
- Cậu đã tự tin như vậy thì chúng ta thử xem, chỉ cần các người không hối hận là được, so thế nào?
Mạc Phàm đứng dậy hỏi. Mạc Phàm vừa dứt lời, không ít người sửng sốt.
Mạc Phàm biết rõ Lâm Đào là người Lâm gia, thành tích còn tốt hơn cậu ta, vậy
mà vẫn so với Lâm Đào, có phải đầu người này bị đánh hỏng rồi không. Khóe miệng Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt nhếch lên, bọn họ còn đang sợ Mạc
Phàm không dám so tài.
Lần này có trò hay để xem rồi, đánh nhau thì bọn họ còn tin, Mạc Phàm
không có lên lớp, thành tích có thể so được với Lâm Đào sao?
Lưu Phong híp mắt lại, mặt tươi như hoa.
So thành tích với Lâm Đào, quả thực tiểu tử này là tự rước lấy nhục. Mạc Phàm từ nông thôn đến, tuy ông ta không biết thành tích của Mạc Phàm, nhưng nếu thành tích của Mạc Phàm cao hơn Lâm Đào, sao ông ta không biết?
Bây giờ thành tích đều công khai trên mạng, không có ở đằng đầu thì là quá kém, không lên đầu được. - Như vậy đi, tôi có một bộ bài thi còn
chưa công khai, hai người mỗi người làm một lần, sau khi xong mọi người cùng chấm điểm, công bằng công chính. Lưu Phong cười âm hiểm, giống như
đang đợi Mạc Phàm mắc câu. Phần bài thi kia ông ta đã đưa cho Lâm
Đào làm, tổng là 150, Lâm Đào làm được 140.
Đối với ngữ văn mà nói, 140 điểm là cao lắm rồi, dù sao có phần viết văn ở trong Mạc Phàm nhìn thế nào cũng không thể so được với Lâm Đào.
- Thế nào, bạn học Mạc Phàm, bạn học Lâm Đào? Mạc Phàm lắc đầu, hắn từng làm bài thi này rồi.
Tuy khi đó cách 500 năm, hắn hầu như quên hết rồi, nhưng hắn tích lũy hơn
500 năm, há lại sợ một bài thi ngữ văn?
- Tôi không có ý kiến.
Những lời này vừa nói ra, tâm Bàn Tử lập tức chạy lên cổ họng, biết không khuyên được Mạc Phàm, cũng không nói gì thêm.
Trái lại khóe miệng Lâm Đào nhếch lên.
- Làm bài quá tốn thời gian, sắp vào học rồi, không bằng như vậy đi, tìm bừa một bản tập thơ chúng ta cùng đọc, ai có thể nhớ nhiều hơn thì người đó thắng.
Lâm Đào cười ngạo nghễ nói. Anh ta từng làm bộ đề kia rồi, thật sự không muốn làm lại lần nữa.