Thần Y Trọng Sinh

Chương 304



Bên cạnh hồ nước, một chiếc thuyền kayak bị cắn vỡ nát, sắc mặt sáu người mạo hiểm tái nhợt, trên người có vết thương sâu tới xương, máu tươi chảy ròng ròng không ngừng.  

- Trong nước có gì đó, nhiều lắm.  

Thanh niên tóc punk hoảng sợ kêu lên.  

Lòng bàn chân anh ta bị xé rách một miếng thịt, quần áo trên người tả tơi, giống như bị vô số móng sắc kéo lấy.  

Sắc mặt đám Triệu Tân, Phá Quân cũng âm trầm, bọn họ dùng dụng cụ kiểm tra, không phát hiện có thứ gì trong nước.  

Ai biết để mấy chiếc thuyền kayak xuống, phái mấy người gan lớn thử xem, mới đi được gần mười mét thuyền kayak liền chìm xuống, sau đó truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, may mà có phi cơ trực thăng của Gia Cát gia ở đây, kéo mấy người họ lên.  

Vết thương như vậy, không qua mấy tháng cũng đừng nghĩ khôi phục.  

Ba người Mạc Phàm vừa tới, không ít người lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó tiếp tục nhìn hồ nước đáng sợ, không để ý nữa.  

Mạc Phàm không nhanh chóng qua hồ, hai mắt nheo lại đánh giá hồ nước và bốn phía.  

- Lão đại, thuốc chúng ta bỏ xuống có thể giết chết được cá mập, không phải bên trong thật sự không phải là cá đấy chứ?  

Một thuộc hạ của Triệu Tân hỏi.  

Thuốc bọn họ dùng tên là TNB (rất mạnh), không chỉ có thể khuếch tán nhanh, phạm vi rộng, hơn nữa độc tính rất mạnh, cho dù ném vào trong hồ Động Đình được xưng tám trăm dặm, cũng có thể giết một lượng lớn cá.  

- Nói linh tinh, không phải cá thì là gì?  

Triệu Tân mắng.  

- Dạ…  

Người nọ nhìn thoáng qua vết thương trên người thanh niên tóc punk, cũng không nói gì liền câm miệng rồi.  

- Gia Cát tiểu thư, hay là thả con chó vào đó thử xem nhé?  

Triệu Tân hỏi.  

- Cũng được.  

Gia Cát Nguyệt nhíu mày, gật đầu.  

Chỗ này quá kỳ lạ, phi cơ của bọn họ vốn định lái qua, ai biết khẽ đụng vào những sương trắng này động cơ sẽ không chạy, ra khỏi sương trắng lại khôi phục bình thường.  

Trong nước lại có thứ gì kỳ lạ không biết, không thấy bóng dáng liền làm sáu người bị thương, thả vật sống vào càng đáng tin hơn chút.  

Nhận được đồng ý của Gia Cát Nguyệt, có người mở lồng sắt chuẩn bị từ trước, thả con chó choai choai từ trong ra.  

Mỗi lần ôm con chó này ra nó liền sủa bậy, mắt nhìn về phía hồ nước tràn đầy sợ hãi, mặc cho người khác xua đuổi thế nào, hay ném xương vào trong nước con chó này vẫn không chịu xuống.  

Sắc mặt đám người âm trầm hơn vài phần, năng lực cảm nhận được nguy hiểm của động vật mạnh hơn nhân loại rất nhiều, ví dụ như biết trước trời mưa, động đất, núi lửa bùng nổ gì gì đó, động vật đều có thể biết mọi chuyện trước nhân loại.  

Nếu trong nước không có nguy hiểm, chó sẽ bị dọa thành như vậy sao.  

- Ném nó vào đi.  

Triệu Tân nhíu mày nói.  

Người ôm chó ném mạnh chó xuống phía xa trong hồ nước.  

“Gâu!” chó sủa một tiếng liền bơi về phía bờ, lên bờ liền chạy rất xa, không có bị thương.  

Lúc này lông mày đám Gia Cát Nguyệt mới giãn ra, tuy trong hồ không có cá bơi lên, nhưng xem ra đều bị độc chết rồi, nếu không sao con chó này lại không sao.  

- Lão đại, hình như thuốc của chúng ta có tác dụng rồi.  

Một thuộc hạ của Triệu Tân cười nói.  

- Ha ha, lại tung ra nhiều thuốc chút nữa, chuẩn bị một chiếc thuyền kayak, để vật còn sống lên trên, bịt chặt miệng bọn chúng lại, đừng để bọn chúng phát ra âm thanh.  

Khóe miệng Triệu Tân nhếch lên, cười nói.  

Triệu Tân mới mở miệng, ánh mắt không ít người nhìn về phía Triệu Tân có thêm kính nể.  

- Đội trưởng Triệu anh minh!  

Gia Cát Nguyệt cười nói.  

- Gia Cát tiểu thư quá khen, hồ nước này quá kỳ lạ, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.  

Triệu Tân khiêm tốn nói, nhưng trên mặt không che dấu được nụ cười đắc ý.  

Chỉ một lát sau chiếc thuyền kayak trở mấy con vật nhỏ, và đặt cameras bên trong được đẩy vào trong hồ nước.  

Bên hồ lập tức yên tĩnh lại, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc thuyền kayak kia, chỉ nghe thấy tiếng động cơ kêu “Lộc cộc lộc cộc”.  

Chỉ trong phút chốc thuyền kayak biến mất vào trong sương mù, động cơ lập tức dừng lại, thuyền kayak lại đi được một đoạn nữa, bình yên vô sự.  

- Thành công, có thể qua hồ rồi.  

Lúc này ngoại trừ Mạc Phàm ra, gần như tất cả mọi người đều hưng phấn kêu lên.  

Động cơ dừng lại bọn họ đã dự liệu tới, chỉ cần không có cá trong hồ là được.  

Ngay cả vài người bị thương cũng quên đau đớn, lộ ra tươi cười kích động.  

Muốn phú quý phải trải qua chút nguy hiểm, nếu có thể đi vào Âm Sơn, chút vết thương của bọn họ không đáng là gì.  

- Lão đại, chúng ta đi qua đi.  

Có người nóng lòng muốn thử.  

Qua hồ này là đến Âm Sơn, có rất nhiều bảo bối đang đợi bọn họ ở đó.  

- Chuẩn bị thuyền kayak, vào núi.  

Triệu Tân nói.  

Vẻ mặt Gia Cát Nguyệt cũng thay đổi, sắp xếp thuộc hạ qua hồ.  

Lúc này Mạc Phàm đi đến bên hồ, cúi người nhổ một cây cỏ, cây cỏ này có bốn lá, toàn thân màu trắng ngà, bên hồ có rất nhiều loại cỏ này.  

- Các người nên tung nhiều loại cỏ này vào trong hồ một chút, nếu không xuống hồ là chết.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, ném cỏ trong tay vào hồ nước màu đen, nước gần đó lập tức biến trong suốt.  

Đám người này thích chơi mưu kế, lại không biết quỷ xà vương trong hồ nước có trí tuệ không khác bọn họ mấy, thậm chí còn cao hơn.  

Nếu chỉ là dã thú bình thường có lẽ hạ độc được, nhưng trong hồ nước là yêu thú, chút độc đó còn không bằng độc trong hồ nước.  

- Còn nữa, bôi chất lỏng của loại cỏ này xuống mấy vết thương của bọn họ, nếu không bọn họ cũng sẽ chết.  

Sở dĩ hồ này tên là Minh Hồ bởi vì nước đều nước âm minh, âm minh chi khí bên trong sẽ làm vết thương của bọn họ hư thối, cuối cùng chết vì toàn thân hư thối.  

Xung quanh vật kịch độc tất có giải độc, Hóa Minh Thảo trên bờ hồ là khắc tinh của âm minh chi khí.  

Ném vào trong nước không chỉ không có âm minh chi khí, quỷ xà cũng không dám xuất hiện.  

Đắp lên trên vết thương, có thể giải trừ âm minh chi khí bên trong.  

Đám người nghe Mạc Phàm nói vậy, đều nở nụ cười khinh thường.  

- Tiểu tử, cậu tốt bụng như vậy sao?  

- Không phải ném cỏ này vào sẽ cứu sống đám cá kia đấy chứ, chúng tôi còn lâu mới mắc mưu.  

Ngay cả Gia Cát Nguyệt cũng cười, khoát tay với thuộc hạ.  

Hai phi cơ lập tức cất cánh, hạ xuống trên mặt hồ.  

“Bùm, bùm…” Có thứ gì đó to bằng nắm tay được ném vào trong nước.  

- Gia Cát tiểu thư, đó là thứ gì vậy?  

- Vài thứ của Gia Cát gia chúng tôi, có thứ đó sẽ an toàn hơn một chút.  

Gia Cát Nguyệt cười nói.  

Những thứ này là Thủy Lôi Phù, chuyên ứng phó những thứ kỳ lạ trong nước, lúc cô tới đặc biệt lấy từ nhà mang đến.  

- Vậy chắc chắn sẽ không có sai sót nhầm lẫn rồi.  

Triệu Tân nịnh nọt.  

- Đúng rồi, tiểu tử, không phải cậu nói loại cỏ này có tác dụng sao, đợi chúng tôi đi qua cậu lại dùng loại cỏ này.  

Một người trong đó cười âm hiểm nói.  

Mạc Phàm không để ý đến anh ta, bảo A Hào đi hái một ít Hóa Minh Thảo.  

Một đám người chuẩn bị thuyền kayak nhao nhao xuống hồ, căn bản không để ý tới nhắc nhở của Mạc Phàm.  

Chỉ một lát sau ngoại trừ Mạc Phàm, người bị thương, cùng với mấy người ở lại canh giữ, cơ bản tất cả mọi người đều xuống hồ, bình yên đến gần sương trắng.  

- Tiểu tử, thấy chưa, lão đại chúng tôi sắp vào núi rồi.  

Thanh niên tóc punk đắc ý nói.  

- Vậy sao, anh nhìn lại xem.  

Mạc Phàm thờ ơ nói.  

ề ồ ắ ổMột đám người lại nhìn về phía hồ nước, sắc mặt lập tức thay đổi.