- Không sợ đoạt xác, đúng là nghé con mới đẻ không sợ hổ, chắc là sư phụ cậu không nói cho cậu biết chỗ đáng sợ của đoạt xác đâu nhỉ, cũng được, để lão tử tới dạy cậu.
Nếu tiểu tử này còn có thể sử dụng pháp thuật, tất nhiên ông ta phải kiêng kỵ vài phần.
Nhưng ông ta đã động tay động chân lên Trấn Sơn Phù, linh khí của Mạc Phàm đã bị rút đi, Mạc Phàm không làm được gì nữa, cũng lắm thì vùng vẫy được một lát.
- Tiểu tử, tôi lại cho cậu một cơ hội cuối cùng, dâng thân thể của cậu ra đây, tôi còn có thể giúp cậu làm vài chuyện, nếu không tôi chỉ có thể tự mình tới cướp.
Thân hình ông ta chấn động, thần hồn vốn không kém Mạc Phàm nhiều hoàn toàn bành trướng.
Trong chớp mắt liền biến thành cự nhân hơn mười trượng, cướp đạp Thức Hải, đầu khả Kình Thiên, kình phong làm tóc dài và áo bào đen ông ta tung bay, bộ dạng uy phong lẫm liệt.
Mạc Phàm và Đạo Cơ của hắn ở trước mặt Long Chấn Thiên như Tôn Ngộ Không và Cự Linh Thần.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Long Chấn Thiên một cái, cười mà không nói.
- Thế nào, tiểu tử, cậu nghĩ kỹ chưa?
Long Chấn Thiên thấy Mạc Phàm không trả lời, lông mày nhíu lại, trầm giọng hỏi.
Giọng nói như chuông lớn vang lên trong Thức Hải của Mạc Phàm, gợn sóng ở bốn phía nổi lên.
Lúc nói chuyện một tay có thể che trời giơ lên, đánh về phía Mạc Phàm.
Còn chưa đụng vào người Mạc Phàm, kình phong vô hình đã áp về phía hắn, nước biển xung quanh hắn nhao nhao chạy đi bốn phía.
- Tôi nghĩ kỹ rồi, thân thể này vẫn là của tôi, sau này phủ đệ Âm Sơn Tông cũng là của tôi, ông có thể ngủ yên rồi.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Quả thật thần hồn của Long Chấn Thiên cường đại hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, xem ra cũng biết một chút pháp môn tu luyện thần hồn.
Nếu lựa chọn người khác, hơn phân nửa là không thể may mắn thoát khỏi.
Dù sao linh khí bị rút đi, chỉ dựa vào thần niệm rất khó ngăn cản đoạt xác.
Nhưng đụng phải hắn chỉ có thể nói thiên đạo tuần hoàn, nhân quả báo ứng.
Kiếp trước Long Chấn Thiên hại nhiều người phụ nữ, hủy đi nhiều gia đình như vậy, ông ta thật sự đáng chết.
Phủ đệ Âm Sơn Tông này, hắn muốn rồi.
Mạng của Long Chấn Thiên, hắn cũng lấy rồi.
- Ngủ yên?Sắc mặt Long Chấn Thiên trầm xuống, trong mắt lộ ra hàn quang âm độc, giống như độc xà.
Nếu tiểu tử này cầu xin ông ta, nói không chừng ông ta có thể để lại cho tiểu tử này một chút thần hồn.
Sau này hai người xài chung một cơ thể, tương đương với lúc ông ta chơi phụ nữ, mang theo một người đi xem, loại chuyện này chỉ nghĩ thôi đã vô cùng sảng khoái.
Nếu tiểu tử này không biết điều như vậy, ông ta càng muốn để lại một chút thần hồn của tiểu tử này.
- Tiểu tử, tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu đã không nghe khuyên bảo, vậy tôi tự tới lấy, tôi sẽ để lại cho cậu một chút thần hồn cho cậu xem tôi giết cả nhà cậu thế nào, ngủ với tất cả phụ nữ nhà cậu nữa, khà khà!
Ông ta nói xong bàn tay giơ lên như thiên thạch rơi xuống, nhanh chóng hạ xuống, khí tức khủng bố dập dờn trong thức hải của Mạc Phàm.
Thổ địa xung quanh Mạc Phàm đều bắt đầu nứt ra, lún xuống, trong thức hải xuất hiện một đại thủ ấn lõm xuống.
Một chưởng đánh xuống, khóe miệng Long Chấn Thiên nhếch lên lộ ra tươi cười đắc ý, giống như ông ta đã thấy lúc ông ta đùa giỡn cả nhà Mạc Phàm, còn cả biểu cảm đặc sắc của Mạc Phàm.
Gương mặt Mạc Phàm lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn Long Chấn Thiên chăm chú.
- Ông không làm gì được đâu!
Thấy một chưởng hủy thiên diệt địa sắp đánh xuống, tay Mạc Phàm giơ lên, tay vô cùng nhỏ bé đón lấy Long Chấn Thiên.
“Rầm!” Một tiếng thật lớn vang lên, kình phong cuồng liệt từ giữa tay hai người tùy ý mà ra.
Thức hải của Mạc Phàm chấn động, sóng biển tung bay, từng khe hở xuất hiện trên không ở thức hải hắn, giống như thức hải có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Lúc này sắc mặt Long Chấn Thiên cũng thay đổi theo, tươi cười trên mặt cứng đờ, Kình Thiên Nhất Chưởng của ông ta bị tay nhỏ của Mạc Phàm cản rồi sao?
Thần hồn càng mạnh, lực lượng trong thức hải cũng càng mạnh.
Chẳng lẽ thần hồn của tiểu tử này bằng ông ta?
Ý niệm này mới xuất hiện đã bị ông ta phủ định.
Thần hồn tu luyện vô cùng khó khăn, không khác gì gậy sắt mài kim.
Ông ta có thần hồn cường đại như vậy, một là tẩm bổ các loại thiên tài địa bảo, hai là tích lũy theo thời gian.
Mạc Phàm chỉ là đứa bé 16 tuổi, đến Trúc Cơ trung kỳ đã vô cùng kinh người, sao có thể có thần hồn cường đại như vậy.
- Chuyện này không khoa học.
- Ha ha, ông cho rằng chỉ mình ông có thể biến lớn sao?
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khinh thường.
Ngay sau đó thân thể hắn nhanh chóng to hơn, trong chớp mắt cao hơn Long Chấn Thiên một cái đầu.
Lần này sắc mặt Long Chấn Thiên hoàn toàn khó coi.
Thần hồn càng mạnh, cũng có thể biến càng lớn.
Nếu cưỡng ép biến hóa, sẽ như quả bóng bay thổi to, chính mình sẽ nổ tung.
Thần hồn này của Mạc Phàm ngưng thực như vậy, thấy thế nào cũng không giống khí cầu cưỡng ép chống đỡ.
- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai?
Long Chấn Thiên hỏi, giọng điệu không còn cao cao tại thượng như trước.
16 tuổi đã đến Trúc Cơ trung kỳ, thần hồn còn cường đại hơn tu vi, ông ta sống trăm năm cũng chưa thấy ai nghịch thiên như thế.
- Tôi là ai ông không có tư cách biết.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Biết một số phương pháp luyện hồn đã muốn đoạt xác hắn.
Phải biết rằng hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, được xưng là công pháp luyện thần số một ở Tu Chân giới.
Hàng năm có không biết bao nhiêu tu sĩ đến vì bộ công pháp này, nhưng chân chính có được truyền thừa công pháp này thì trong vạn người cũng không nhất định có một người.
Thần bí của Diễn Thiên Thần Quyết, công pháp luyện hồn ở Địa Cầu có thể so được sao?
Khác biệt này giống như Kim Cương Tâm Kinh thế gian và công pháp Đại Nhật Như Lai Thần Công của Phật tông tối cao.
Một trăm năm cũng không nhất định có thể thành La Hán, một người nhất niệm thành Phật.
- Tiểu tử, cậu đừng quá đắc ý, cho dù thần hồn của cậu cườngđại thì thế nào, đấu với tôi thức hải của cậu sẽ bị hủy một nửa, tôi không đoạt xác được thân thể cậu, thì còn những người khác cậu mang đến, một ông già, một tiểu hồ ly, còn có gã hán tử nữa, thân thể của gã hán tử kia sẽ là của tôi, cho dù cậu ta là người bình thường, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ nhanh chóng đến cảnh giới Tiên Thiên, đến lúc đó còn ai là đối thủ của tôi?
Long Chấn Thiên nửa uy hiếp nửa dụ dỗ nói.
Không dễ dàng gì mới lại thấy ánh mặt trời, ông ta không muốn thất bại trong gang tấc.
Mạc Phàm lắc đầu cười, Tiên Thiên Tông Sư này rất dễ thỏa mãn.
Bảo hắn đưa thân thể A Hào cho Long Chấn Thiên, không có khả năng.
Hắn tình nguyện để một A Hào bình thường đi theo hắn, cũng không cần một tên Tiên Thiên Tông Sư cầm thú.
- Tôi nói rồi, tôi không sợ nhất là đoạt xác.
Mạc Phàm khinh thường, nói.
Hắn nói xong ý niệm khẽ động, từng đạo kinh văn màu vàng xuất hiện trong thức hải hắn.
Kinh văn này vừa xuất hiện, khe hở Thức Hải lập tức khép lại, mặt biển khôi phục lại yên ả, thổ địa dưới Đạo Cơ lên cao, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trái lại Long Chấn Thiên thân cao hơn mười trượng, dưới kinh văn màu vàng bốc lên từng cơn khói trắng, giống như tuyết trắng nhìn thấy ánh mặt trời, nhanh chóng hòa tan.
Mắt Long Chấn Thiên mở to, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.