Thần Y Trọng Sinh

Chương 32



Tất nhiên Mạc Phàm không biết cách nghĩ của hai người, hắn ngồi xe Tần gia đi đến ngân hàng gần đây, đổi tiền trên tấm chi phiếu, sau đó lại đến Duyên Niên Đường, tiếp đón hắn là một nhân viên mỹ nữ.   

Chuyện ngày đó, nhân viên mỹ nữ vẫn có ấn tượng rất sâu với Mạc Phàm, thái độ vô cùng nhiệt tình.   

- Mạc tiên sinh, xin chào, tôi tên là Tiểu Diệp, có thể giúp anh chuyện gì không?   

- Tìm giúp tôi những loại thuốc có tên ở đây được không?   

Mạc Phàm lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiểu Diệp.   

Đây là phương thuốc Trúc Cơ đan, có thể nhờ dược lực đả thông huyệt vị trong cơ thể, ngưng tụ một chút linh khí trong người, sau đó tiến vào cảnh giới Trúc Cơ.   

Linh khí ở Địa Cầu loãng như vậy, dựa theo tốc độ hiện giờ của hắn, muốn đến Trúc Cơ phải mất hơn trăm ngày.   

Nếu Trúc Cơ mất hơn trăm ngày, tốc độ sau này sẽ càng ngày càng chậm, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tiến cảnh về sau.   

Nếu không có cơ duyên khác, chỉ có thể nhờ Trúc Cơ đan để đến Trúc Cơ.   

Nhưng cơ duyên giống như Bích Huyết Châm đâu dễ gặp được như vậy?   

Cho dù là Trúc Cơ đan này cũng không dễ dàng luyện chế như vậy, không biết có dược liệu ghi trên đó hay không.   

Đây là chuyện Mạc Phàm lo lắng nhất.   

- Được, Mạc tiên sinh ngồi đợi một lát trước, tôi lập tức đi tìm.   

Tiểu Diệp mỉm cười nói.   

- Được.   

Mạc Phàm gật đầu, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.   

Một lát sau, Tiểu Diệp bưng một ly trà thơm và điểm tâm đi tới.   

- Có kết quả chưa?   

- Mạc tiên sinh, tôi vừa kiểm tra rồi, tiệm chúng tôi có phần lớn các loại, nhưng tôi chưa từng nghe về Thất Diệp Thảo, Hóa Long Quả, Hà Thủ Ô 50 năm chỗ chúng tôi cũng không có, chỉ có 10 năm.   

Tiểu Diệp áy náy nói.   

- Vậy sao?   

Hà Thủ Ô ít năm một chút cũng không sao, cùng lắm thì tác dụng của thuốc ít đi, hắn có thể tiếp nhận được.   

Thất Diệp Thảo và Hóa Long Quả là thành phần chủ yếu của Trúc Cơ đan, không có hai loại này, đừng mơ luyện chế ra được Trúc Cơ đan.   

- Có thể tìm được Thất Diệp Thảo và Hóa Long Quả ở đâu?   

- Chuyện này ấy à, Mạc tiên sinh có thể đến phòng đấu giá ở chợ đồ cổ thử thời vận, nơi đó có đủ loại kỳ hoa dị thảo, nói không chừng có thể tìm được.   

Phòng đấu giá ở chợ đồ cổ sao?   

Mạc Phàm khẽ nhíu mày, nghĩ một lát vẫn đi đến chợ đồ cổ.   

Lại đi tìm vận khí, cho dù không tìm được hai thứ này, lại đi xem la bàn đồ gia truyền mà người bán hàng kia nói ngày hôm qua, nói không chừng lại có thu hoạch.   

…   

Chợ đồ cổ, Mạc Phàm vừa mới tiến vào, tiếng ồn ào truyền từ cửa hàng bên cạnh đến.   

Cửa hàng này tên là Điểm Kim Đường, bên ngoài có không ít người vây quanh xem náo nhiệt.   

- Tôi không bán miếng ngọc này cho ông, ông trả lại cho tôi.   

Nói chuyện là một cô bé mười một mười hai tuổi, giọng nói vô cùng non nớt.   

Quần áo mỏng manh trên người được giặt đi giặt lại nhiều lần, tóc có chút biến vàng, rõ ràng là dinh dưỡng không đủ, hai mắt nén lệ, giống như chịu ấm ức rất lớn, nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.   

Đối diện là một người trung niên vẻ mặt hung ác, tên là Lưu Tam, tự xưng là Lưu gia, ông chủ cửa hàng đồ cổ này.   

Cũng là Địa Đầu Xà vùng này, có hơn hai mươi tiểu đệ thuộc hạ, ở chợ đồ cổ này cho dù là tiểu thương hay tới đào bảo không ai không sợ ông ta.   

Trêu chọc ông ta, bị đuổi ra là nhẹ, làm người ta nhà tan cửa nát không phải không có khả năng.   

Không chỉ như vậy, quản lý ở chợ đồ cổ này không dám không cho Lưu gia mặt mũi, còn nguyên nhân thì có rất nhiều cách nói, có người nói có người chống lưng cho Lưu gia, cũng có người nói nhà Lưu gia có người làm quan, cách nói không giống nhau.   

- Cô bé, cô không bán ngọc này cho tôi thì bán cho ai, không phải cô nói mẹ cô còn đợi cô mang tiền về chữa bệnh à, chẳng lẽ cô không cần mẹ nữa sao?   

Lưu gia cười âm hiểm nói.   

Vừa nhắc tới mẹ, nước mắt đang hàm chứa trong mắt cô bé lập tức chảy ra.   

Cô bé tên Tiểu Ngọc, một tháng trước, bỗng nhiên mẹ cô tái phát bệnh cũ, tiêu hết tiền trong nhà cũng không chữa khỏi, bởi vì không trả nổi viện phí nên bị bệnh viện đuổi đi.   

Nhưng bệnh của mẹ cô càng ngày càng nghiêm trọng, ngày hôm qua còn hôn mê bất tỉnh, mãi đến sáng hôm nay mới tỉnh lại.   

Nhìn mẹ bệnh nghiêm trọng như vậy, cô thừa dịp mẹ ngủ cầm ngọc hộ thân của mình tới chợ đồ cổ.   

Cổ Ngọc của cô là miếng ngọc truyền trong nhà mấy trăm năm, khi cô tám tuổi có người nhìn trúng miếng ngọc này, mua 20 vạn mà mẹ cô không bán, nói là dùng bảo vệ cô, cô vẫn ghi nhớ chuyện này trong lòng.   

Bây giờ mẹ sắp không còn, cầm miếng ngọc này cũng không làm gì được, cô liền mang đến chợ đồ cổ muốn đổi thành chút tiền chữa bệnh cho mẹ.   

Ai biết ông chủ này nhìn trúng Cổ Ngọc của cô, không muốn trả lại, luôn miệng nói miếng ngọc này rất bình thường, chỉ đồng ý trả 2000 tệ.   

- Đương nhiên tôi cần mẹ rồi, nhưng sao khối ngọc này chỉ có 2000 tệ được?   

- Tiểu nha đầu, 2000 tệ là Lưu gia thấy cô hiếu thuận mới đưa cô nhiều như vậy, nếu đến nơi khác, nói không chừng còn không được 200 tệ.   

Một người trung niên bên cạnh Lưu gia chanh chua nói, đúng là Tôn Hữu Tài Mạc Phàm mới gặp ngày hôm qua.   

Tôn Hữu Tài mới mở miệng, những người khác lập tức phụ họa.   

- Đúng vậy, ánh mắt Lưu gia tuyệt đối không sai, nói giá trị 2000 chắc chắn sẽ không giá trị hơn, cô bé này tham lam quá.   

- Cửa hàng của Lưu gia này là cửa hàng vô cùng uy tín ở chợ đồ cổ chúng ta, không gạt già trẻ, yên tâm đi, cô bán tuyệt đối không thiệt.   

Vài người ông một lời tôi một câu thiếu chút nữa vỗ mông ngựa Lưu Tam lên tận trời.   

- Cô bé, cô nghe mọi người nói rồi đấy, tôi không có khả năng lừa gạt cô, nếu cô chê ít, tôi lại cho cô thêm 1000, xem như tôi làm việc thiện, thế nào?   

Lưu gia đắc ý nói, giả dạng là người hiền lành.   

Xung quanh có tiếng thổn thức, người nào có chút đầu óc một tí sẽ nhìn ra được, đám Lưu gia đang cấu kết lừa gạt Tiểu Ngọc.   

Một đám đại lão gia lừa gạt một cô bé, đúng là lương tâm bị chó ăn mất rồi.   

Nhưng những người này dù giận cũng không dám mở miệng, đắc tội Lưu gia, sau này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở chợ đồ cổ.   

Không ít người lắc đầu rời đi, mắt không thấy tim không phiền.   

Nơi này có đủ loại bi kịch, quản cũng không quản được.   

Tiểu Ngọc lộ vẻ chần chừ, chỉ 3000 tệ, không đủ trả viện phí mẹ ở một tuần, càng không nói đến chuyện chữa khỏi bệnh cho mẹ.   

Cô còn nhỏ tuổi, nhưng không ngu ngốc, chắc chắn người này đang lừa gạt cô.   

- Không được, tôi không bán, ông có thể trả lại ngọc cho tôi không?   

Tiểu Ngọc cầu xin.   

- Không bán sao?   

Sắc mặt Lưu gia trầm xuống, trong mắt hiện lên hung ác nham hiểm.   

Nếu ông ta không đoán sai, miếng ngọc này là Cổ Ngọc thời Đường, bình thường dùng để hộ thân, mang đến hội đấu giá bán được mấy chục vạn cũng không có bất luận vấn đề gì, trăm vạn cũng không phải không có khả năng.   

Mua bán như vậy đã đến miệng, sao có thể để chạy mất được?   

- Ừm.   

Tiểu Ngọc gật đầu:   

- Không bán, mẹ sắp tỉnh dậy rồi, Tiểu Ngọc phải về nấu cơm cho mẹ.   

- Cô bé, tâm tính của tôi tốt bụng, nhắc nhở cô một câu, nếu cô không bán miếng ngọc này cho tôi, tất cả các cửa hàng trong chợ đồ cổ cũng không dám mua ngọc của cô, tôi lại cho cô thêm 2000, cô bán cho tôi 5000 tệ nhé?   

Lưu gia cười âm hiểm nói, không có ý trả lại cho Tiểu Ngọc.   

Có không ít người xung quanh thay đổi sắc mặt, Lưu gia này muốn ép Tiểu Ngọc phải bán ngọc đây mà.   

Nếu Lưu gia đã nói vậy, trừ phi các cửa hàng khác muốn trở mặt với Lưu gia, nếu không không dám mua ngọc của Tiểu Ngọc.   

- Một bước này quá độc ác.   

- Haizz, còn có biện pháp nào nữa.   

Sao Tiểu Ngọc có thể không hiểu ý của Lưu gia, sửng sốt, gấp đến mức sắp khóc.   

Không đổi được tiền, ngọc cũng không lấy lại được.   

Tại sao có thể như vậy?   

- Tôi sẽ không bán cho người khác.   

Tiểu Ngọc khóc nói.   

- Vậy cũng không được, ai biết có phải cô trộm đến hay không, ngọc này chỉ có thể bán cho tôi, tôi sẽ tìm cảnh sát xác nhận, cô bán cho người khác người khác không biết đó là đồ ăn cắp, chẳng phải là hại người khác à, có phải hay không?   

Lưu gia cười âm hiểm nói.   

- Làm sao có thể là trộm được?   

Tiểu Ngọc khóc nói.   

- Chuyện này tôi không biết, cô có bán hay không?   

- Tôi…   

Tiểu Ngọc thật sự không biết làm gì cho phải.   

Bán miếng ngọc này cô chỉ được mấy đồng, không bán thì cũng không lấy lại được.   

Đúng lúc này, một giọng nói chen vào.   

- Tôi mua miếng ngọc đó.