Thần Y Trọng Sinh

Chương 327



Hai đạo kiếm khí theo tiếng mà ra, sắc bén làm lưng người ta phát lạnh.  

Long Chấn Vân thấy là kiếm khí như trước, khóe miệng nhếch lên.  

Tiểu tử này chỉ biết sử dụng pháp khí, đã dùng hết kỹ năng rồi.  

- Tiểu tử, mày nghĩ có kiện pháp khí thì vô địch à, quá ngây thơ.  

Long Chấn Vân đắc ý nói.  

Ông ta không nhìn hai đạo kiếm khí của Mạc Phàm, quả đấm đánh về phía hạ thể Mạc Phàm, thế muốn một quyền khiến Mạc Phàm làm thái giám.  

Mạc Phàm đứng trước gió, vẻ mặt không chút thay đổi, kiếm khí trong tay dùng lực chém xuống.  

“Két!” Kiếm khí thứ nhất chém lên cánh tay Long Chấn Vân, giống như chém lên kim khí, tia lửa bắn lên bốn phía.  

- Tiểu tử, tao đã nói rồi pháp khí vô dụng với lão tử, nếm thử quả đấm của tao đi.  

Long Chấn Vân thấy cánh tay ông ta không sao, miệng nhếch lên, cười đắc ý nói.  

- Vậy sao, ông nhìn lại xem.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Chỉ thấy trên tay Long Chấn Vân, thạch giáp hoàng quang xuất hiện chi chít vết nứt.  

Cũng đúng lúc này, không để Long Chấn Vân phản ứng kịp, kiếm khí thứ hai đã đánh xuống.  

Hào quang màu vàng bị nghiền nát, như đồ sứ bị ném vỡ.  

“Phập!” Máu tươi phụt ra, một tay Long Chấn Vân bị chặt đứt.  

“A…” Tiếng hét thảm vang lên, sắc mặt Long Chấn Vân vô cùng hung dữ, trong mắt là lửa giận vô tận, tràn đầy vẻ khó tin.  

Ông ta đã luyện thành Phá Sơn Giáp, sao có thể bị chém mất tay?  

Ngay cả Tiên Thiên Tông Sư cũng không làm được.  

- Tiểu tử, mày làm như thế nào vậy?  

Long Chấn Vân chịu đựng đau đớn tê tâm liệt phế, giận dữ hét.  

- Tôi không cần phải giải thích với ông đúng không?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Phương pháp đối phó với Phá Sơn Giáp của Ngạo Nhật Sơn Tông, có một câu vô cùng lưu hành ở Tu Chân giới.  

Không có võ pháp gì một kiếm không giải quyết được, nếu lập tức đánh kiếm thứ hai.  

Còn về nguyên nhân, kiếm thứ nhất sẽ khiến Phá Sơn Giáp xuất hiện khe nứt, sau đó chém kiếm thứ hai, Phá Sơn Giáp sẽ tự sụp đổ.  

Nhưng nếu để Phá Sơn Giáp tự động khép lại vài lần, sẽ càng ngày càng rắn chắc, cuối cùng thật sự có thể nói là Kim Cương Bất Hoại.  

Nhược điểm này gần như cả Tu Chân giới đều biết, hắn sẽ không biết sao?  

Long Chấn Vân nhíu mày, bàn tay còn lại đánh về phía Mạc Phàm.  

- Nhất định là trùng hợp, nhất định là thế!  

Phá Sơn Giáp của ông ta có thể bị một đứa bé phá sao?  

- Tao muốn giết mày, tiểu tử.  

Tâm niệm Mạc Phàm khẽ động, hai chữ trên quạt sáng lên, hai kiếm khí từ cây quạt xuất hiện, sắc bén hơn ba đạo vừa rồi.  

Kiếm khí và quyền sắt thép chạm nhau.  

“Phập!”  

Kết quả không khác gì, tay còn lại của Long Chấn Vân cũng bị chém xuống.  

Huyết khí nồng đậm tràn đầy trong sơn cốc, thổi về phía đám người Long gia.  

Đám người Long gia ngây ra như phỗng, ngốc tại chỗ.  

Lần đầu tiên còn có khả năng là trùng hợp, tiểu tử này chém đứt hai tay Long Chấn Vân thì không đơn giản như vậy?  

Ngay cả Long Chấn Vân cũng không làm gì được cây quạt trong tay tiểu tử này, xem ra những lời Chu Trường Hoằng nói Long Trường Không bị tiểu tử này giết chết là thật.  

Lúc này đám người Long gia không cười nổi, không còn ai dám xem thường Mạc Phàm.  

16, 17 tuổi đã đáng sợ như vậy, rốt cuộc tiểu tử họ Mạc này là ai?  

Mạc Phàm lạnh lùng liếc cả đám người Long gia, cuối cùng nhìn Long Chấn Vân.  

- Ông còn hai chân, muốn thử nữa không?  

Sắc mặt Long Chấn Vân vô cùng khó coi, hai mắt phun lửa ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Mạc Phàm.  

Chỉ là ông ta không kích động nữa, Mạc Phàm có thể chém ông ta lần hai, vậy thì có thể chém lần ba.  

- Tiểu tử, xem như mày lợi hại, thù này Long gia chúng tao sẽ không từ bỏ ý đồ.  

Cha con ông ta bị Mạc Phàm chém đứt tay, nếu cứ bỏ qua như vậy, bọn họ còn là Long gia?  

Ông ta nổi giận đùng đùng tiêu sái trở về, một đệ tử Long gia nhặt hai tay ông ta lên, vội vàng chạy về.  

- Không từ bỏ ý đồ?  

Mạc Phàm nhếch miệng, lấy Trấn Sơn Phù ra lần nữa.  

- Các người từ bỏ thứ này sao?  

Đám người Long gia nhìn thấy Trấn Sơn Phù trong tay Mạc Phàm, trong mắt tất cả đều hiện lên vẻ không cam lòng.  

Có thứ này tương đương có được phủ đệ cả tông phái, cho dù trong sơn cốc không có thiên tài địa bảo gì, linh khí và thiết bị tu luyện trong sơn cốc không thể dùng tiền bạc để so sánh.  

Chỉ riêng linh khí trong sơn cốc, chỉ cần bọn họ giải được phong ấn trong sơn cốc, thực lực của Long gia sẽ tăng gấp bội lần trong thời gian ngắn, dù sao linh khí khô kiệt là vấn đề lớn nhất của tu sĩ trên Địa Cầu.  

- Tiểu tử, tôi khuyên cậu nên giao đồ ra đây tốt hơn, thứ này là của Long gia chúng tôi, không phải một người ngoài như cậu có thể cầm.Long Trường Thiên trầm giọng nói, không có ý ra tay.  

Long Chấn Vân không phải là đối thủ của Mạc Phàm, ông ta đi lên cũng không có tác dụng.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, đám người Long gia vừa muốn lên cướp đoạt, lúc này lại bắt đầu giảng đạo lý.  

Những lời này lọt vào tai hắn giống như hắn hao phí đại khí lực mới được bảo vật, hoàn nguyên bảo vật, lúc này có người nói với hắn bảo hắn đưa bảo bối vật quy nguyên chủ.  

- Ông có chứng cứ gì đây là đồ của Long gia ông?  

Long Trường Thiên cau mày, nghiến răng, quả thật bọn họ không có chứng cứ.  

- Nếu không có chứng cứ, có phải tôi cũng có thể nói tất cả nam nữ xung quanh sơn cốc đều là nô lệ của tôi, tất cả phụ nữ đều là tỳ nữ của tôi hay không?  

Mạc Phàm nhìn lướt qua người Long gia, bá đạo hỏi.  

Cho dù trước đây nơi này là Âm Sơn Tông của Long gia, hiện giờ không còn họ Long, mà là họ Mạc, của y tiên bất tử Mạc Phàm hắn.  

Ai muốn cướp nơi này của hắn, phải hỏi xem pháp khí trong tay hắn có đồng ý không.  

Muốn giảng đạo lý với hắn, nhất định phải có thực lực mới được.  

Sắc mặt Long gia càng thêm khó coi, không ít người nhìn Mạc Phàm đầy hung dữ.  

- Tiểu tử, mày đừng làm càn quá, cho dù hôm nay mày có thể lấy đi, sau này Long gia chúng tao cũng sẽ lấy lại được.  

Người thanh niên bảo Long Chấn Vân đánh nát hạ thể Mạc Phàm chỉ vào Mạc Phàm giận dữ hét.  

Đây là thành phố Nam Sơn, có khi nào Long gia bọn họ mất mặt như vậy.  

- Hửm?  

Mạc Phàm nhướn mày:  

- Anh dùng cái gì lấy?  

Quạt trong tay hắn quét qua người thanh niên kia, một chữ phun từ trong miệng hắn ra.  

Một đạo kiếm khí phun trào ra, chém về phía tay người thanh niên kia.  

Đám Long gia này còn muốn mượn gió bẻ măng, hôm nay hắn sẽ chém hết tay bọn họ.  

Một kiếm chém ra, không ít người Long gia nhíu mày.  

Có người trực tiếp trốn đi, cách thanh niên kia xa một chút.  

Có người do dự có nên ra tay không, cuối cùng vẫn không ra tay.  

Long gia có tổng cộng tám mạch, thanh niên này không phải nhất mạch của bọn họ, cho dù ra tay cũng không hẳn đỡ được một kiếm của Mạc Phàm, dù sao Long Chấn Vân còn không đỡ được, hà tất phải mạo hiểm?  

Thanh niên kia không ngờ Mạc Phàm sẽ bá đạo như vậy, một lời không hợp liền ra tay, bỗng nhiên sắc mặt xám như tro tàn.  

Thấy một kiếm sắp chém xuống tay thanh niên này, một bóng dáng nhoáng lên một cái chắn trước người thanh niên.  

- A di đà Phật, thí chủ, sát khí của cậu quá nặng, dừng tay đi.  

Bóng người này không phải ai khác, đúng là Phổ Độ.  

Phổ Độ vừa xuất hiện, gần như tất cả người Long gia giãn mày, khóe miệng lộ ra tươi cười lần nữa.