- Tiểu Phàm, rốt cuộc sao lại thế này, cha cảm thấy trong bụng như có thứ gì đó?
Mãi đến khi cửa đóng lại, cha Mạc Phàm mới nhỏ giọng nói.
Vừa rồi ông không nói là sợ mẹ Mạc Phàm lo lắng.
- Là nội khí tán loạn dẫn đến ảo giác, sao trong bụng có thể có gì được.
Mạc Phàm cười nói, trong đáy mắt là lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Quả thật trong bụng cha có thứ gì đó, còn không phải là thứ tầm thường.
Là một trong Tam Đại Vu Thuật: Cổ.
Thứ này là chất độc của rắn côn trùng, vào ngày đoan ngọ để vào trong bế đàn, để chúng tự giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ để lại một thứ là cổ.
ể ể ấ ế ế ấ ề ổ ổ ổ ề ổ ẳThứ này có thể lớn có thể nhỏ, rất khó giết chết, còn có rất nhiều chủng loại, ly cổ, xà cổ, trùng cổ, kim thiền cổ đẳng, không dưới trăm loại.
Trong người cha Mạc Phàm là Phệ Hồn Tử Mẫu Cổ không thường thấy, tử cổ ký gửi trong cơ thể người, lấy tinh huyết làm thức ăn, cho dù cách xa ngàn dặm, tử cổ hoàn toàn chịu mẫu cổ khống chế.
Khi chưa phát tác rất khó phát hiện, một khi phát tác sẽ là Phệ Hồn đau xót, gần như không có thuốc nào cứu được.
Cổ trùng trong cơ thể cha vốn chưa trưởng thành, nhưng cha ăn Bồi Nguyên Đan, làm cổ trùng thức tỉnh trước, lúc này mới dẫn đến cổ trùng phát cuồng.
- Bệnh này có dễ chữa trị không?
Cha Mạc Phàm lau mồ hôi trên trán, hỏi.
Kiên nghị như ông, trên mặt còn có đau đớn.
- Không khó.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Một khi cổ độc phát tác, mười bác sĩ cơ bản có 9.9 không có cách nào, nhưng loại mánh khóe này có thể làm khó được hắn sao?
Hắn không chỉ chữa khỏi bệnh này, còn phải tra xem ai lớn mật như vậy.
- Cha, đưa tay cho con xem.
- Ừm!
Cha Mạc Phàm gật đầu, vươn tay ra.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, nhìn một vết thương trong lòng bàn tay cha.
Vết thương không sâu lắm, nhưng xung quanh đều màu đen, giống như trúng độc.
- Cha, vết thương này là sao vậy?
- Cái này sao, mấy ngày hôm trước cha với mẹ con đi dạo phố, gặp được một người đang bán dao quân dụng, cho nên qua đó nhìn thoáng qua, vậy mà tiểu tử bán dao ở cùng đơn vị với cha lúc trước, cha cầm lấy dao nhìn thoáng qua, không cẩn thận cắt trúng vào tay, chuyện này không liên quan đến đau bụng đúng không.
Cha Mạc Phàm hỏi.
Sắc mặt Mạc Phàm hơi trầm xuống, người này điều tra rất rõ ràng, ngay cả cha từng đi lính, đơn vị đi lính trước kia cũng tra ra được.
- Không sao, người kia là người Đông Hải sao?
- Không phải, khẩu âm Bắc Kinh, hình như là người thủ đô.
Lúc cha Mạc Phàm còn trẻ vào Nam ra Bắc, nói được nhiều tiếng địa phương khác.
- Thủ đô?
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, hai chữ xuất hiện.
- Hoàng gia?
Khi superSARS lan truyền, Hoàng Đào Nhiên chuyên gia thủ đô phái tới vì tranh danh đoạt lợi, dẫn đến hơn trăm người bởi vì bệnh mà chết, còn đổ oan cho hắn.
Cuối cùng bị hắn dùng Hóa Mộc Tuyệt của Thanh Khâu Nhất Tộc Mộc Hóa.
Ngoại trừ Hoàng gia ra, hắn không nghĩ ra được ai.
Cho nên Tử Mẫu Cổ này hơn phân nửa là Hoàng gia trả thù.
Cho dù không phải cũng không sao, hắn có biện pháp đào người này ra.
- Cha, cha cởi áo ra, con giúp cha châm cứu, lập tức sẽ không sao.
Mạc Phàm thu lại ánh lửa trong mắt nói.
- Ừ!
Cha Mạc Phàm lên tiếng, cởi áo ra.
Mạc Phàm ấn pháp thuật, mắt cha Mạc Phàm chớp vài cái, mơ màng ngủ thiếp đi.
Thứ này, vẫn nên đừng để bọn họ nhìn thấy tốt hơn.
Lam quang trong mắt hắn chớp lóe, như đầm băng vạn năm, nhìn chằm chằm chỗ giữa xương sườn cha.
Tử cổ của Tử Mẫu Cổ này, cho dù tìm được cũng không dễ lấy ra.
Một khi tử cổ nhận thấy được dị thường, sẽ tự bạo.
Tự bạo độc dịch, một giọt độc gấp trăm lần Nhãn Kính Vương Xà, cho dù là voi cũng bị độc chết.
Cho nên người trúng Tử Mẫu Cổ, cả đời phải chịu người cầm cổ mẫu sử dụng, nếu không sẽ bị Phệ Hồn mà chết.
Cho dù như vậy, cũng không thể sống lâu lắm, tử cổ sẽ lấy máu huyết ký chủ làm thức ăn, lâu ngày người trúng cổ sẽ vì khí huyết tan tác mà chết.
Nhưng Phệ Hồn Tử Mẫu Cổ này không chỉ tàn nhẫn, còn rất đáng sợ.
Phệ Hồn Tử Mẫu Cổ này có thể làm khó được người khác, nhưng không làm khó được hắn.
Hắn từng chữa cổ, không có một vạn cũng phải 8000.
Ở Tu Chân giới, bởi vì hắn am hiểu chữa cổ đáng sợ, một lần bị Vu Cổ sở trường là vu độc ám sát.
Đừng nói là Phệ Hồn Tử Mẫu Cổ, cho dù là Cổ Vương trong truyền thuyết, hắn cũng có biện pháp đối phó.
Trên bụng cha Mạc Phàm không có một chút dấu vết, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong tay Mạc Phàm có thêm thứ gì đó màu trắng, to bằng ngón cái, không khác gì rắn lắm, toàn thân như bạch ngọc, có cánh, không có lân phiến, miệng đầy răng nanh, bộ dạng hung ác khiến người ta phát lạnh.
Vật nhỏ này là cổ khiến người ta nghe mà thay đổi sắc mặt, còn là Phệ Hồn Tử Mẫu Cổ vô cùng đáng sợ.
Vật nhỏ này được bạch quang vây quanh, phát ra tiếng kêu “hí hí”, vẻ mặt hung ác, thân thể lập tức bành trướng.
Trong chớp mắt đã to bằng cánh tay tiểu hài tử.
- Hừ, ở trước mặt ta mà muốn tự bạo, đơn giản như vậy sao?
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, tâm niệm khẽ động, một phù văn xuất hiện trong tay hắn.
Phù văn chớp lóe, biến mất vào trong cơ thể tử cổ, tử cổ lập tức an tĩnh lại, thể tích khôi phục như ban đầu.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, hắn liếc người cha mấy lần, xác định không còn vấn đề gì khác.
Lúc này ánh mắt lạnh lùng của hắn mới nhìn cổ trùng, hàn quang tỏa ra, nhiệt độ cả căn phòng giảm đi không ít.
- Hiện giờ nhìn xem, rốt cuộc là ai làm hại từ trong, dám đụng vào cha mình?
Mạc Phàm thầm nghĩ.
Một tay hắn nắm lấy cổ trung, hai mắt nhắm chặt, một ngọn đuốc kim quang bắn ra từ mi tâm hắn, rơi vào trên tử cổ.
Tử cổ an tĩnh lại bị cột sáng này chiếu lên, thân thể khẽ run rẩy, lập tức lộ ra vẻ thống khổ, liên tục phát ra âm thanh “hí hí”.
Một lát sau, cột sáng biến mất, Mạc Phàm cũng mở to mắt, sát ý xung quanh hắn tản ra.
- Được lắm, vậy mà vẫn còn ở thành phố Đông Hải, vậy thì vĩnh viễn ở lại đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn cất cổ trùng vào trong chai, rời khỏi phòng.
Hắn dặn dò lão mẹ vài câu, đừng cho cha ăn linh tinh, xác định những người khác trong biệt thự không trúng cổ, hắn xoay người rời khỏi biệt thự, đi về phía khu sầm uất.
Dám hạ cổ với Mạc gia tôi, cho dù là ai đều phải chết.