Bạch gia nhất định sẽ ngăn cản hắn với Tiểu Tuyết, sớm muộn gì hắn cũng phải xung đột với Bạch gia.
Nếu là chuyện sớm hay muộn, vậy không bằng đến sớm một chút.
Đời trước chuyện này đã xảy ra một lần.
Nếu hắn chiếm được cơ hội trọng sinh, vậy thì sẽ không để giống kiếp trước.
Mạc Phàm nói xong quay đầu nhìn Bạch Tiểu Long, trên mặt không còn vui vẻ.
- Thuộc hạ của tôi mới tu luyện một tháng, anh có thể đả thương anh ta cũng coi như là có tài, tôi tới thử xem rốt cuộc anh có bao nhiêu bản lĩnh.
Những lời này của Mạc Phàm, cho dù là mẹ Tiểu Ngọc, chị em Bạch Tiểu Hàn, hay là Bạch Tiểu Long đều sửng sốt.
A Hào mới tu luyện một tháng, có khả năng sao?
Bạch Tiểu Long là người có thiên phú rất cao trong Bạch gia, 8 tuổi đãbắt đầu tu luyện, trong bạn cùng lứa tuổi, có thể thắng được anh ta không quá 10 người, 20 tuổi đã có thực lực Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong.
Ít nhất A Hào cũng có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nếu không không có khả năng đấu với Bạch Tiểu Long lâu như vậy, sao có thể chỉ tu luyện một tháng.
Sắc mặt Bạch Tiểu Long trầm xuống, giống như bị tát mạnh mấy cái.
- Tiểu tử, mày muốn chết à.
Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt anh ta, anh ta không nói lời vô nghĩa với Mạc Phàm, bóng dáng nhoáng lên một cái, lập tức biến mất không thấy, khi xuất hiện đã ở bên cạnh Mạc Phàm, nhanh đến mức làm người ta không phát hiện.
Một tay anh ta vươn ra, lực lượng có thể băng sơn đảo hải, trong thời gian chưa tới 1 phần 100 giây, liền đánh về phía Mạc Phàm.
Một chưởng này mạnh hơn so với đối phó A Hào vừa rồi nhiều, đất đá bụi trên đất đều theo tay Bạch Tiểu Long bay về phía Mạc Phàm.
Sắc mặt mọi người thay đổi, trái tim mọi người đều bị treo lên cao.
Bọn họ không hiểu võ công, nhưng đều là người của Bạch gia, cũng có chút nhãn lực.
Nếu vừa rồi một chưởng này đánh vào người A Hào, chắc chắn A Hào không đứng nổi.
A Hào cũng lộ vẻ nghiêm túc, tốc độ của Bạch Tiểu Long quá nhanh, phát lực cũng rất kỳ lạ, anh ta căn bản không thể chạm đến bóng dáng này.
Mạc Phàm nheo mắt, sau đó thoải mái hơn.
Bạch gia truyền thừa xuống dưới không ít, đây là Bát Cực Thần Công của Bạch Nhật Tông.
Lực nhanh như thiểm điện, chậm như lão quy rung trời, mềm như tơ mang ngàn cân, cứng như sắt vô địch, mạnh như thần kiếm trảm vạn thiên, yếu như đông thiền lặng lẽ vô thanh, dài như biển Nhược Vân không bến bờ, ngắn như hào mang không thể tra.
Trong Bát Cực luyện thành bất luận một loại nào, phối thêm Đồng Tử Thuật của Bạch gia, uy lực vô cùng đáng sợ.
Bát Cực Thần Công của Bạch Tiểu Long này rất vừa lửa, một quyền vừa rồi dùng bốn cực chậm, nhanh, yếu, mạnh.
Chẳng trách A Hào thua thảm hại như vậy, tu vi không bằng Bạch Tiểu Long, còn gặp phải Bát Cực Thần Công.
Bát Cực Thần Công này đối phó với A Hào hiện giờ thì thừa, đối phó hắn ít phải đến 64 cực mới được.
Hắn cười nhạt một tiếng, linh khí rót vào trong quả đấm, hai chữ từ miệng hắn thốt lên.
- Băng Sơn!
Một quyền không có khác thường đánh về phía Bạch Tiểu Long.
Một chưởng một quyền, Bạch Tiểu Long như diệt thế nhất kích, Mạc Phàm sẽ vùng vẫy như trước thôi.
Bạch Tiểu Long nhếch miệng, cười đắc ý.
Ngoài miệng thì cứng rắn như vậy, trên tay thì mềm như thế, anh ta còn tưởng lợi hại thế nào.
Nhưng khi một chưởng của anh ta đụng tới quả đấm của Mạc Phàm, “rầm” một tiếng thật lớn.
Vậy mà một chưởng cường hãn như giấy, trong chớp mắt bị đánh nát.
Bị một quyền lực xoắn ốc của Mạc Phàm đánh ngược về phía Bạch Tiểu Long.
Sắc mặt Bạch Tiểu Long thay đổi, trong mắt đều là khó mà tin.
- Làm sao có thể!
Chỉ do dự chưa tới một phần tư giây, chân anh ta khẽ động, thân hình biến mất lần nữa.
- Lui!
- Đi, anh chạy đi đâu?
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, tiến lên trước một bước, mặt đất như bị ngắn lại, trực tiếp tiến đến chỗ chòi nghỉ mát bị nghiền nát.
Hắn mới dừng chân, Bạch Tiểu Long cũng lộ thân hình, trong chớp mắt trên khuôn mặt anh tuấn đẹp trai cao ngạo không còn ung dung như trước.
Trong mắt anh ta hiện lên chút giận dữ, lặp lại chiêu cũ, một tay như dây bò lên người Mạc Phàm.
Vừa rồi anh ta chỉ dựa vào chiêu quấn chỉ quấn này ném bay A Hào.
Tay anh ta mới bò lên, muốn mượn khí lực trên tay Mạc Phàm hất Mạc Phàm văng ra.
“Kẽo kẹt!” Tiếng xương cánh tay không chịu nổi gánh nặng vang lên, Mạc Phàm không động một phen.
Vẻ mặt anh ta ngẩn ra, chân khẽ động, muốn nhanh chóng rời đi.
- Còn muốn chạy, anh chạy được sao?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Đánh không lại liền bỏ chạy, A Hào để anh ta chạy trốn được, đến chỗ hắn còn có khả năng sao.
Không đợi Bạch Tiểu Long biến mất, tay còn lại của Mạc Phàm vỗ xung quanh Bạch Tiểu Long.
- Trấn Hải!
Tiếng “rầm!” như tiếng kinh lôi trên trời quang, không khí chấn động, sóng dập dờn mà ra.
Thân hình Bạch Tiểu Long run lên, máu tươi phun từ trong miệng ra, quả đấm của Mạc Phàm đánh về người anh ta.
Lúc này cái khiên lục giác xuất hiện trước người Bạch Tiểu Long.
Cái khiên to bằng một phần ba người, màu đồng cổ, bên trên khắc đầy phù văn như nòng nọc, lóe lên quang mang màu đồng cổ.Trong mắt Mạc Phàm lóe lên hàn mang, hừ lạnh một tiếng.
- Phá cho tôi!
“Keng” một tiếng, cái khiên cổ đồng bị đánh nát trong chớp mắt, biến thành phế liệu, quả đấm chỉ bị kiềm hãm chút, vẫn đánh lên người Bạch Tiểu Long.
“Rầm!”
Bạch Tiểu Long bay ra ngoài như đạn bay khỏi nòng súng, đập mạnh vào rào chắn tiểu khu.
Trong chớp mắt rào chắn bị biến dạng, xi măng trên rào chắn văng tung tóe, lộ thép bên trong.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, gần như tất cả mọi người đều đứng ngây ra, mãi mà không phản ứng kịp.
Mắt mẹ Tiểu Ngọc mở to, không thể tin hai mắt mình.
- Mẹ, tiểu ca ca lợi hại hơn trước nhiều.
Tiểu Ngọc kéo áo Bạch Vô Song nói.
Mẹ Tiểu Ngọc gật đầu, trong mắt lại tràn đầy lo lắng.
Bạch Tiểu Manh che miệng, dùng tay chỉ Mạc Phàm, muốn nói gì đó với Bạch Tiểu Hàn, nhưng kích động hồi lâu, vẫn không nói ra được một chữ.
Bình thường Bạch Tiểu Hàn có vẻ lạnh lùng, lúc này đôi mắt cũng khẽ đảo.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Mạc Phàm ra tay, lần trước giả bị đâm là do A Hào ra tay, sau đó Tần lão gia tử đến giải quyết mọi chuyện, ai cũng không đoán được Mạc Phàm lợi hại như vậy.
Cao thủ trẻ tuổi của Bạch gia bọn họ, Mạc Phàm đánh một chiêu cũng không đỡ được.
Chẳng trách Mạc Phàm bình tĩnh như thế, là người giải quyết được toàn bộ nguy hiểm, mới có thể như vậy.
Nhưng sau khi khiếp sợ và vui sướng qua đi, ánh mắt Bạch Tiểu Hàn âm u.
Lần này mọi chuyện ầm ĩ rồi.
Một quyền của Mạc Phàm không giế t chết Bạch Tiểu Long thì được, nếu gi ết chết Bạch Tiểu Long, đừng nói là thành phố Đông Hải, cả tỉnh Giang Nam đều rung chuyển.
Bạch gia không dễ chọc như vậy.
Trong những cái bình ở hầm ngầm Bạch gia chứa đầy thụ nhân, đều là người từng chọc Bạch gia, hiện giờ sống không được, chết chẳng xong, mỗi ngày sống dựa vào tâm tình của Bạch gia.
Ở bên cạnh, tuy A Hào thấy Mạc Phàm ra tay vài lần, lúc này cũng kinh hãi nói không nên lời, thật lợi hại, anh ta kém Mạc Phàm không chỉ một chút.
Dưới đình, sắc mặt Mạc Phàm bình tĩnh, đi về Bạch Tiểu Long dưới rào chắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Bạch Tiểu Long, lạnh lùng hỏi: