Lúc này, trong một trang viên cổ kính ở vùng ngoại ô tỉnh Giang Nam.
Trang viên này nhìn không khác gì làng du lịch, xung quanh có rất nhiều hoa đào.
Nhưng những người đi ngang qua nơi này nhìn thấy hai chữ “Bạch Phủ” to thiếp vàng, đều lộ ra biểu cảm kính sợ, nơi này đúng là chỗ ở của Bạch gia ngàn năm.
Sâu trong trang viên, trong đại sảnh mở một hội nghị.
Trên mấy ghế thái sư khắc bằng gỗ lim có sáu bảy lão giả mặc áo bào trắng, người trẻ nhất cũng phải 50, có mấy người tóc đã bạc trắng như tuyết, trên mặt còn có nhiều nốt chấm đen.
Nhưng tuổi càng lớn, hào quang trong mắt cũng càng sáng, cảm giác khiến người ta áp bách càng mạnh.
Trên ghế chủ tọa trong phòng nghị sự, có một người đàn ông trung niên cao lớn uy vũ, người này khoảng gần 40 tuổi, có năm sáu phần tương tự mẹ Tiểu Ngọc, nhưng uy nghiêm hơn nhiều.
- Gia chủ, tiểu tử kia đánh Tiểu Long nhà chúng tôi thành ra như vậy, căn bản chính là coi thường Bạch gia chúng ta, cậu nhất định phải báo thù giúp Tiểu Long nhà tôi.
Giữa phòng nghị sự, một người đàn ông trung niên phẫn nộ nói.
Người đàn ông này mới mở miệng, lập tức tạo nên gợn sóng trong phòng.
- Chỉ là một tiểu tử mới thành danh ở Đông Hải, không chỉ ngăn cản chuyện Bạch gia chúng ta, còn làm đệ tử Bạch gia bị thương, tôi đề nghị giết cửu tộc cậu ta.
Trên ghế thái sư, một lão giả sắc mặt âm u nói.
- Diệt cửu tộc thì lợi cho cậu ta quá, tôi cảm thấy nên cắt toàn tộc cậu ta thành thụ nhân, bỏ vào trong địa lao, cho cậu ta biết đắc tội Bạch gia chúng ta sẽ có kết cục gì.
- Tôi thấy Bạch gia chúng ta im tiếng lâu lắm, người khác không biết lợi hại của Bạch gia chúng ta, không bằng chúng ta ra tay với mấy người, diệt thôn trang tiểu tử kia, xem sau này ai dám chọc Bạch gia chúng ta?
Một người khác nhìn lướt qua Bạch Vô Thành trên ghế chủ tọa, lạnh lùng nói.
…
Một đám người ngươi một lời ta một câu, thế tất muốn diệt Mạc Phàm, người sau tàn nhẫn hơn người trước.
Ở gần cửa, Bạch Tiểu Hàn cau chặt mày, sắc mặt trắng bệch, nên tới vẫn phải tới.
Trên ghế chủ tọa, Bạch Vô Thành gia chủ Bạch gia nheo mắt, hàn quang hiện lên.
- Dám chọc Bạch gia chúng ta, tất nhiên không thể bỏ qua, nhị trưởng lão, ông kiểm tra thương thế của Tiểu Long trước, đợi thằng bé tỉnh lại rồi nói sau.
Bạch Vô Thành nói với một lão giả tóc bạc bên cạnh Bạch Tiểu Long.
Sau khi Bạch Tiểu Long được mang về Bạch gia, vẫn chưa tỉnh lại.
Nhị trưởng lão hơi gật đầu với Bạch Vô Thành, trong mắt lóe lên bạch quang, con ngươi biến thành màu trắng, hai đạo bạch quang nở rộ trong mắt ông ta mà ra, giống như hai tia X quang.
Hai tia này mới chạm đến đầu Bạch Tiểu Long, Bạch Tiểu Long luôn hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt ra, như xác chết vùng dậy.
Mắt anh ta như mắt cá chết, hai luồng hỏa diễm nhanh chóng xuất hiện trong đồng tử, giống nghiệp hỏa địa ngục bò từ vực sâu không đáy lên.
Hỏa diễm này chiếu vào trong mắt nhị trưởng lão, nhị trưởng lão lập tức cảm thấy như rơi vào địa ngục.
Những người ngày xưa chết dưới tay ông ta, tướng mạo hung dữ, phát ra âm thanh quỷ khóc sói gào, xông về phía ông ta, như muốn băm ông ta ra vạn đoạn.
Dù tâm tính ông ta cứng như bàn thạch, cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong chớp mắt mồ hôi làm quần áo ướt đẫm.
Dù vậy trong mắt vẫn nóng rát, giống như bị bỏng, hai hàng huyết lệ chảy theo khóe mắt xuống.
Đám người Bạch gia xung quanh đang ở nơi riêng tư thảo luận nên trừng phạt Mạc Phàm thế nào, vẻ mặt ngẩn ra nhìn qua.
- Làm sao vậy, nhị trưởng lão?
Sắc mặt Bạch Vô Thành thay đổi, nhíu mày hỏi.
- Bị pháp thuật phản phệ.
Nhị trưởng lão đau đớn nói.
- Pháp thuật phản phệ?
Không ít người nhíu mày, bộ dạng hung hãn lúc trước yếu đi một chút.
Bọn họ vốn tưởng rằng tiểu tử kia mạnh hơn Bạch Tiểu Long một chút, ai biết để lại pháp thuật phản phệ trên người Bạch Tiểu Long, ngay cả nhị trưởng lão vô ý một chút cũng bị thương.
Chuyện này còn chưa kết thục.
“A!”
Bỗng nhiên Bạch Tiểu Long kêu thảm thiết một tiếng, tứ chi không ngừng run rẩy, bộ dạng vô cùng thống khổ.
“Vù” một tiếng, ngọn lửa màu cam phun từ trong mắt anh ta ra, như nham thạch núi lửa tự động phun phào, nhanh chóng lan tràn toàn thân anh ta.
Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa màu cam bao trùm toàn thân anh ta.
Trong ngọn lửa, Bạch Tiểu Long giơ tay với cha theo tiềm thức.
- Cứu con, cứu con!
Sắc mặt người đàn ông kia thay đổi, không chỉ không đi cứu, trái lại còn lùi về sau.
Ngọn lửa này cho người ta cảm giác sợ hãi, nếu dính vào người, chắc chắn không có trái cây ngon để ăn.
Sắc mặt đám người Bạch gia khác cũng trắng bệch, cả đám khiếp sợ không nói nên lời, không ai đi cứu.
Bọn họ không hề xa lạ với Khu Hỏa Thuật, Bạch gia bọn họ cũng có Khu Hỏa Thuật cao cấp.
ể ấ ể ố ề ế ể ểNhưng có thể giấu ngọn lửa trong cơ thể người, dẫn đốt trong điều kiện đặc biệt, không đến cảnh giới Chân Nhân không thể thi triển.
Ngọn lửa này còn không phải ngọn lửa bình thường, là nghiệp hỏa trong truyền thuyết, chuyện này lại khó càng thêm khó.
Tiểu tử Đông Hải này, còn trẻ tuổi đã có thực lực khống chế nghiệp hỏa, đúng là vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Hiện giờ vẫn chưa đủ đối địch Bạch gia, nhưng đợi một thời gian nữa, vậy thì chưa hẳn.
- Gia chủ, tôi cảm thấy cần phải lập tức nhổ cỏ tận gốc, nếu không sẽ để lại hậu hoạn về sau.
Một lão giả nuôi chòm râu trắng nói.
- Đại trưởng lão nói không sai, tất phải nhanh chóng giết tên tiểu tử kia.
Những người khác phụ họa.
Bạch Vô Thành nhìn chằm chằm ngọn lửa trên người Bạch Tiểu Long, ánh mắt lóe lên bất định.
Ông ta phải đưa ra quyết định, đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi.
- Nhanh tránh ra!
Nhị trưởng lão, cha Bạch Tiểu Long nghe vậy, vội vàng lui về phía sau.
Chỉ thấy ngọn lửa quanh người Bạch Tiểu Long đột nhiên dâng cao, chỗ ngực anh ta, một ấn ký hình mắt sáng lên.
- Tiêu!
Một cột sáng màu trắng cỡ thùng nước phóng lên trời, đâm thủng đỉnh phòng nghị sự, xuyên thẳng lên trời.
Trong cột sáng, ngọn lửa màu cam hóa thành tơ nhỏ, quấn giao nhau, rất nhanh liền biến thành một lệnh bài hỏa diễm to bằng lòng bàn tay.
Một mặt lệnh bài có khắc chữ “Bạch” cổ, mặt khác khắc mười mặt trời, phía dưới mặt trời khắc mười chữ nhỏ rồng bay phượng mũ: Bạch nhật y sơn tẫn, vận tiên giai khô lâu.
Tuy chỉ là một lệnh bài nho nhỏ, nhưng đám người Bạch gia trợn mắt há miệng.
- Chuyện này…
- Tông chủ, đây không phải là?
Nhị trưởng lão mở to mắt, mắt khẽ đảo, khó có thể tin.
Cột sáng duy trì một lát, cộng thêm cả lệnh bài màu đỏ kia cũng biến mất.
Trên đài đá, Bạch Tiểu Long bị thiêu thành tro tàn trước mặt tất cả cao tầng Bạch gia.
Nhưng lúc này không ai dám nói Bạch gia bọn họ bị khinh thường, càng không ai nói muốn giết cửu tộc Mạc Phàm, muốn cắt cả nhà Mạc Phàm thành thụ nhân gì đó, chỉ có yên tĩnh.
Rất lâu sau, cha Bạch Tiểu Long mới yếu ớt hỏi:
- Tông chủ, chúng ta chuẩn bị thu thập tên tiểu tử kia thế nào?
- Phái người điều tra bối cảnh của tiểu tử kia, chuyện này không nói nữa, đi hết đi.
Bạch Vô Thành trầm giọng nói.
Lần này không ai phản bác, không có nghi ngờ, trong lòng đám người còn sợ hãi.
Đôi mắt Bạch Tiểu Hàn chớp chớp, vẻ mặt mờ mịt, đây là tình huống gì, Mạc Phàm được Bạch gia buông tha như vậy sao?
- Nhị gia gia, lệnh bài vừa rồi là gì vậy ạ, vì sao tông chủ lại như thế?
Ra khỏi phòng nghị sự, Bạch Tiểu Hàn không nhịn được hỏi.