Thần Y Trọng Sinh

Chương 391



Tiêu Dật Trần vừa nói những lời này, vẻ mặt đám nhà giàu như xem trò hay.  

Vừa rồi khẩu khí của tiểu tử này lớn như vậy, bây giờ xem cậu ta xuống đài thế nào.  

Bọn họ không tin tiểu tử này lấy ra được thứ gì trân quý hơn Thiên Sơn Băng Liên trăm năm.  

Mộc Phong Nhạc cũng nhíu này, nhân sâm trăm năm dễ tìm, Băng Liên trăm năm không giống vậy, gần như có thể ngộ nhưng không thể cầu.  

Tuy giá trị Băng Liên không bằng Dã Sơn Tham, nhưng ít hơn.  

Tiêu Dật Trần ra tay ghê gớm thật, vừa giơ tay ra đã lấy thứ trân quý như vậy.  

Trong số dược liệu trăm năm anh ta đưa cho Mạc Phàm, không có một cái có thể so sánh được với Băng Liên trăm năm.  

- Lần này Mạc Phàm khó xuống đài rồi.  

Mộc Phong Nhạc nghĩ thầm, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đóa Băng Liên trăm năm, cười nhạt.  

Nếu là Huyết Liên trăm năm có lẽ hắn còn động tâm vài phần, Huyết Liên có thể giúp kích phát huyết mạch Hồng Liên của hắn.  

Còn Băng Liên này, bộ dạng chỉ hơi đẹp.  

- Anh chỉ có thứ này sao?  

Mạc Phàm cười hỏi.  

- Sao thế, Phạm công tử khinh thường Băng Liên trăm năm của tôi sao?  

Tiêu Dật Trần hơi sững sờ, lập tức cười nói.  

Anh ta đã lấy ra Thiên Sơn Băng Liên rồi, vậy mà tiểu tử này vẫn còn đánh anh ta sưng mặt.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, một tay hắn để dưới bàn, nhẫn trên ngón tay sáng lên, một cái vali xách tay như có ma thuật biến đổi xuất hiện trong tay hắn, được hắn để trên bàn.  

Hai đại hán áo đen ông chủ Lỗ sai tới hơi sững sờ, lúc Mạc Phàm tới không mang theo cái gì, cái vali này ở đâu ra?  

Hai người kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng thành thật đứng sang một bên, không nói một lời.  

Đám Tiêu Dật Trần thấy Mạc Phàm lấy một cái vali ra, nhìn nhau cười.  

- Tiểu tử này muốn múa rìu qua mắt thợ sao?  

Phải biết rằng nhà Tiêu Dật Trần là long đầu dược liệu ở Hoa Hạ, một tên tiểu tử vô danh có thể so sánh được sao.  

- Chúng ta phải nhìn thật kỹ, Phạm công tử sắp lấy ra thứ càng trân quý hơn Băng Liên trăm năm rồi.  

Hoa Thiên Tinh trào phúng.  

- Cậu ta có thể lấy ra được thứ tốt gì? Nếu cậu ta lấy ra được dược liệu 100 năm, tôi sẽ li3m tất cả chén đ ĩa trong phòng VIP một lần.  

Hai tay Chu Hoa để trước ngực, cười tự tin nói.  

Mộc Phong Nhạc lạnh lùng liếc nhìn đám người này, trong mắt lóe sáng giận dữ.  

Mạc Phàm mở vali ra, cho một tay vào, khi rút tay ra một khối Huyết Linh Chi trăm năm xuất hiện trong tay hắn.  

- Các anh nhìn thứ này xem, có thể so được với Băng Liên kia không?  

- Tiểu tử, đây là thứ gì, cậu nhặt được nấm độc từ chỗ nào thế?  

Chu Hoa nhìn lướt qua đồ trong tay Mạc Phàm, khinh thường nói.  

Thứ trong tay Mạc Phàm màu đỏ sậm, không khác gì nấm hương cỡ lớn phơi khô, thật sự không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, màu sắc rực rỡ như vậy, hơn phân nửa là có độc.  

- Chẳng trách anh phải li3m chén đ ĩa, mắt mù như vậy.  

Mạc Phàm nói.  

- Tiểu tử, cậu quá coi trọng đồ của cậu rồi, nếu thứ này có giá trị 1 vạn, tôi gọi cậu mấy tiếng ông nội.  

Chu Hoa cười mỉa nói.  

Chu Hoa vừa mới nói xong, hai mắt người đàn ông gầy khô phía sau Tiêu Dật Trần sáng lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.  

- Đây là Huyết Linh Chi trăm năm?  

Những lời này như tảng đá lớn rơi vào trong hồ nước, tung tóe ngàn tầng hoa.  

- Cái gì, Huyết Linh Chi trăm năm?  

Nhãn lực của bọn họ không đủ, không biết Huyết Linh Chi trăm năm, nhưng cơ bản biết sự tồn tại của nó.  

Huyết Linh Chi trăm năm có thể kéo dài tuổi thọ, dược liệu sinh tử nhân nhục bạch cốt, sớm đã tuyệt tích, giá trị của nó Băng Liên không thể so sánh được.  

Năm trước ở hội giao dịch lớn, một khối Huyết Linh Chi 50 năm được bán đấu giá với giá một triệu, bị một người đàn ông thần bí mua đi, vậy mà Mạc Phàm lấy ra Huyết Linh Chi trăm năm.  

- Có nhầm không vậy?  

Biểu cảm của Chu Hoa hơi mất tự nhiên, không tin hỏi.  

- Không sai được, chắc chắn là Huyết Linh Chi trăm năm.  

Thuộc hạ của Tiêu Dật Trần nhìn Huyết Linh Chi chăm chú, nói rất chắc chắn.  

Sắc mặt Chu Hoa trầm xuống, giống như ăn sống một con gà chết.  

Anh ta mới nói dược của Mạc Phàm không đáng 1 vạn tệ, anh ta sẽ gọi Mạc Phàm là ông nội, bên này có người nói đây là Huyết Linh Chi trăm năm.  

Vả mặt thật sự quá nhanh rồi, còn bị người một nhà vả mặt.  

Sắc mặt đám Tiêu Dật Trần cũng không khá hơn chút nào, không ai cười nổi nữa.  

Nhất là Tiêu Dật Trần, anh ta chau mày, ánh mắt vô cùng âm trầm.  

Anh ta định mượn Băng Liên trăm năm tát Mạc Phàm một cái, ai biết lại bị Mạc Phàm tát ngược lại.  

Cảm giác làm ra vẻ không thành, khiến anh ta ước gì có thể làm thịt Mạc Phàm.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn người đàn ông gầy khô phía sau Tiêu Dật Trần, cười khẽ.  

- Có chút nhãn lực, vậy anh nhìn thứ này xem.  

Mạc Phàm lấy một thứ có kích thước chiếc đũa ra, toàn thân màu vàng óng, có chút giống trùng tử, hay giống như thực vật họ đậu gì đó.  

- Đông Trùng Hạ Thảo trăm năm?  

Người đàn ông gầy khô sửng sốt, nói tên dược liệu này ra.  

Vẻ mặt đám Tiêu Dật Trần lại khiếp sợ, vẻ mặt cùng thay đổi, như bị tát mạnh một cái.  

- Không sai, nhìn thứ này xem.  

Mạc Phàm lấy ra một đóa hoa đỏ như máu, đóa hoa to bằng hai lòng bàn tay, đỏ như ngọn lửa.  

- Thánh Khiết Hồng Đính Thiên trăm năm?  

Người đàn ông kia nuốt nước bọt, tiếp tục nói.“Bốp!” Lại một cái tát đánh vào mặt đám Tiêu Dật Trần.  

…  

Mạc Phàm cười khẽ, lấy ra sáu bảy loại dược liệu quý hiếm, Tàng Hồng Hoa, Tuyết Tháp gì gì đó.  

Bất luận là dược liệu nào đều trên Băng Liên trăm năm, số năm không dưới trăm năm.  

Sáu bảy loại dược liệu như sáu bảy cái tát, tát mạnh vào mặt đám Tiêu Dật Trần, tát nhân sinh bọn họ hoài nghi.  

Ngay cả Mộc Phong Nhạc cũng ngẩn người sửng sốt, những thứ này không phải đồ anh ta đưa cho Mạc Phàm, Mạc Phàm lấy đâu ra những dược liệu trân quý như vậy?  

Tuy anh ta mờ mịt, nhưng nhìn đám Tiêu Dật Trần bị ngược thảm như vậy, anh ta cảm thấy rất hả giận.  

Cho các người hung hãn này?  

Lấy ra tất cả dược liệu, Mạc Phàm đóng vali lại, liếc mắt nhìn Tiêu Dật Trần một cái.  

- Bây giờ anh cảm thấy chút đồ đó của anh, tôi sẽ để mắt sao?  

Khóe miệng Tiêu Dật Trần giật giật, nghiến răng, bả vai không ngừng run rẩy, lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng.  

Anh ta thân là đại thiếu của Tiêu gia, có khi nào bị ngược thảm như vậy, nếu bị một số đệ tử đại gia tộc chèn ép, anh ta không còn lời nào để nói.  

Nhưng chèn ép anh ta là một tiểu tử vô danh, điều này làm anh ta không chịu nổi nhất.  

Mạc Phàm thấy Tiêu Dật Trần không nói lời nào, cười khẽ.  

- Đi đi, đều là của ngươi, cứ ăn thoải mái.  

Mọi người sửng sốt vì không rõ chân tướng, chỉ thấy một con tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng, bộ dạng đáng yêu chui từ trong túi Mạc Phàm ra.  

Nó đi đến bên cạnh Đông Trùng Hạ Thảo trăm năm, nuốt Đông Trùng Hạ Thảo xuống.  

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, mắt những người khác mở to, tất cả đều sợ ngây người.  

Sắc mặt đám Tiêu Dật Trần đều trầm xuống, giống như bị trúng đòn nghiêm trọng.  

Đông Trùng Hạ Thảo trăm năm này có giá trị mấy ngàn vạn, mấy ngàn vạn đó, rất nhiều người cả đời này đừng nghĩ kiếm được nhiều như thế, vậy mà Mạc Phàm để một con hồ ly ăn, lông mày không nhăn lại chút nào, ra tay cũng quá hào phóng rồi.  

Đám bọn họ so với Mạc Phàm, quả thực không bằng đống cặn bã.  

Vậy mà vừa rồi bọn họ còn không tự mình hiểu lấy coi thường Mạc Phàm, đúng là múa rìu qua mắt thợ.  

- Chuyện này, chuyện này…  

Đám người há to miệng, nhưng không thể nói được lời nào.  

Bất luận là Tiêu Dật Trần hay Mộc Phong Nhạc, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm đều vô cùng khác lạ.  

Có ghen tị, có phẫn nộ, cũng có tò mò.  

Lúc này người đàn ông gầy khô phía sau Tiêu Dật Trần mở miệng lần nữa.  

- Đây, đây là linh hồ trăm năm.  

Trong giọng nói tràn đầy khiếp sợ.