Thần Y Trọng Sinh

Chương 447



Mạc Phàm nhìn biểu cảm của hai lão gia tử, nhướn mày.  

- Xem ra tôi hỏi đúng người rồi.  

- Mạc tiên sinh, không phải cậu gặp người của Vu Thần Giáo, còn trúng nguyền rủa của bọn họ đấy chứ?  

Tần lão gia tử nhíu mày, hỏi.  

- Đúng là tôi có trúng nguyền rủa, nhưng không phải Vu Thần Giáo hạ.  

Mạc Phàm cũng không giấu diễm, nói chi tiết.  

Sắc mặt Tần lão gia tử và Lạc Phi vẫn âm u, xuất hiện vẻ lo lắng.  

Nguyền rủa còn phiền phức hơn hạ độc, một khi dính vào người rất khó giải trừ.  

- Tiểu tử, cậu muốn tìm Vu Thần Giáo giải nguyền rủa giúp cậu sao?  

Vu Thần Giáo am hiểu giải trừ nguyền rủa, tất nhiên hai người bọn họ đều biết.  

- Tôi sẽ tự giải nguyền rủa, bây giờ chỉ thiếu hai loại nguyên liệu, nhưng mà tôi giết hai trưởng lão và một hộ pháp của Vu Thần Giáo, thánh nữ của bọn họ cũng bị tôi giết một lần…  

Mạc Phàm lấy Vu Nha kia ra, nói đại khái chuyện xảy ra ở Lỗ gia cho bọn họ nghe.  

- Cái gì?  

Lạc Phi vốn sửng sốt, sau đó vỗ mạnh xuống bàn đá.  

- Tiểu tử, giết khá lắm, cho dù cậu không luyện chế ra pháp bảo, lần này lão tử cũng phục cậu.  

Vu Thần Giáo lấy người sống làm Tế Tự, là một trong những tà phái ít ỏi ở Hoa Hạ.  

Bắc Xuyên gần sát Vân Châu, thường sẽ có người của Vu Thần Giáo ra vào Bắc Xuyên!  

Lúc trước Bắc Xuyên xảy ra một chuyện mấy vạn người trong tiểu trấn chết hết trong một đêm, ông ta tự mình dẫn người đuổi bắt những thành viên của Vu Thần Giáo này.  

Nhưng cổ thuật, Hàng Đầu Thuật và vu thuật của Vu Thần Giáo khiến ông ta vô cùng đầu.  

Không chỉ không thu hoạch được gì, trái lại tổn binh hao tướng.  

Mạc Phàm không chỉ phá Hàng Đầu Thuật của Vu Thần Giáo, còn giết đại, nhị trưởng lão và Truy Mệnh Bà Bà hộ pháp của Vu Thần Giáo.  

Theo ông ta biết, ba người này bất luận là người nào, trên tay đều có mấy chục vạn mạng người.  

- Quả thật giết rất khá, nhưng vu chủ của Vu Thần Giáo này cũng không dễ chọc, gần đây phải cẩn thận một chút.  

Tần lão gia tử thở dài, lo lắng nói.  

Vu Thần Giáo ngoại trừ mất sạch nhân tính, còn có tiếng là Quỷ Kiến Sầu.  

Phàm là người đắc tội Vu Thần Giáo, không có mấy người có kết cục tốt, mỗi người đều chết vô cùng thảm, thậm chí còn có một số người gặp tai ương diệt tộc.  

ế ầ ầ ể ế ầ ố ồMạc Phàm giết thành viên quan trọng của Vu Thần Giáo, còn cầm môi giới để Tế Tự, Vu Thần Giáo tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.  

Hoàng gia chọc Mạc Phàm, Mạc Phàm có thể diệt Hoàng gia, nhưng Vu Thần Giáo này không phải muốn diệt là diệt, Vu Thần Giáo còn kh ủng bố hơn Hoàng gia nhiều.  

- Hai người không cần lo lắng chuyện này, hai người chỉ cần nói cho tôi biết thánh địa của Vu Thần Giáo ở đâu là được, tôi sẽ tự mình đi xử lý.  

Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang lóe ra.  

Để Vu Thần Giáo sống sót, sẽ là uy hiếp và tai họa của Mạc gia hắn, tất nhiên hắn sẽ không để Vu Thần Giáo tiếp tục sống sót.  

Lạc Phi và Tần lão gia tử liếc mắt nhìn nhau một cái, Tần lão gia tử gật đầu với Lạc Phi.  

- Tiểu tử, chuyện gần đây Vu Thần Giáo đang chuẩn bị Tế Tự, quân đội chúng tôi đã sớm biết, đang bố trí rất nhiều người điều tra.  

Lạc Phi nghiêm túc nói.  

Những chuyện này đều là cơ mật của quân đội, nếu không phải tin tưởng Mạc Phàm, ông ta chắc chắn sẽ không nói.  

- Hả?  

Mạc Phàm nhướn mày, rất nhanh liền thoải mái.  

Quân đội can thiệp chuyện Tế Tự của Vu Thần Giáo, hắn không cảm thấy kỳ lạ, dù sao cũng là 10 vạn tính mạng, Hoa Hạ không có khả năng mặc kệ.  

- Chỉ cần Vu Thần Giáo có gió thổi cỏ lay gì đó, chúng tôi chắc chắn lập tức biết được vị trí thánh địa của Vu Thần Giáo, bọn họ đừng mơ tưởng dùng người sống Tế Tự ở Hoa Hạ, đến lúc đó tôi sẽ nói vị trí cho cậu.  

Tay Lạc Phi nắm chặt lại, tự tin nói.  

Để Vu Thần Giáo nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật lâu như vậy, cũng đến lúc thu lưới rồi.  

Mạc Phàm khẽ thở dài một hơi, lộ ra chút thất vọng.  

Kiếp trước Tế Tự diễn ra thành công, vậy có ý nghĩa nhân thủ quân đội sắp xếp đi vào đều thành tế phẩm.  

Hắn không nói thẳng ra, chỉ hơi gật đầu.  

Xem ra tìm đến thánh địa Vu Thần Sơn, còn cần hắn tự nghĩ biện pháp.  

…  

Lúc này, trên một chiếc xe Bentley bên ngoài Vân Trung Thự.  

Liễu Như Tùng lấy một cái gương ra, nhìn gương mặt già nua của mình trong gương, trong mắt ông ta tràn đầy lửa giận.  

Tay ông ta hơi dùng lực, “rắc” một tiếng, gương bị bóp nát.  

Ông ta ngọc thụ lâm phong đấu lại Phan An, gương mặt như hoa lê đè hoa hải đường, lại bị Mạc Phàm phá hỏng như vậy, hiện giờ ông ta ước gì có thể băm Mạc Phàm ra vạn đoạn.  

- Mạc Phàm, cậu dám hủy dung nhan và tu vi của tôi, tôi muốn Mạc gia cậu phải hối hận cả đời.  

Một quyền của Liễu Như Tùng đánh vào ghế ngồi phía trước trong xe có rèm che, giận dữ hét.  

Hoàng Thiếu Nguyệt ở bên cạnh nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lóe lên.  

- Ông nội Liễu, bây giờ chúng ta nên đối phó với Mạc Phàm này thế nào?  

Truy Hồn Nỏ của cô ta căn bản không làm gì được Mạc Phàm, còn bị Mạc Phàm đốt thành nước.  

Còn Liễu gia, hình như Mạc Phàm không sợ chút nào, nếu không cũng không dám ra tay với người Liễu gia như thế.  

Liễu Như Tùng nhíu mày, trong mắt lộ ra hung quang.  

Ông ta còn chưa mở miệng, di động liền vang lên.  

Ông ta lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, giận dữ trên gương mặt chậm rãi mất đi, cuối cùng hiện lên tươi cười đắc ý.  

Một lát sau, ông ta cất di động, cười đắc ý nói:  

- Hoàng tiểu thư, có khả năng không cần chúng ta ra tay đối phó tiểu tử này, tiểu tử này sắp xong đời rồi, chúng ta đợi báo thù đi, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được.  

Hoàng Thiếu Nguyệt nhướn mày, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nghi ngờ.  

- Ông nội Liễu, những lời này của ông có ý gì?  

- Tôi vừa nhận được tin tức, hơn một tháng trước tên tiểu tử kia giết một đệ tử Thanh Bang, Thanh Bang đã phái người tới giết tiểu tử này.  

Liễu Như Tùng cười nói.  

Trước khi ông ta tới, đã bảo người thu thập tin tức của Mạc Phàm, không ngờ hành động đó của ông ta mang đến kinh ngạc vui mừng lớn như thế.  

Nếu biết sớm ông ta đã không tới trêu chọc Mạc Phàm, ngồi yên xem hổ đấu.  

- Thanh Bang?  

Hoàng Thiếu Nguyệt ngây ngốc.  

Từ nhỏ cô ta đã ở nước ngoài học, sao có thể không biết Thanh Bang.  

Thế lực của Thanh Bang rất lớn ở nước ngoài, ngay cả một số thế lực bản địa ở nước ngoài cũng không dám trêu chọc.  

Trừ chuyện đó ra, trong Thanh Bang có không ít Tiên Thiên Tông Sư, Vạn Thiên Tuyệt là Tiên Thiên Tông Sư nổi danh trong ngoài Hoa Hạ, ông ta là một trong những Tiên Thiên Tông Sư của Thanh Bang.  

Nếu tông sư của Thanh Bang ra tay, nhà bọn họ sẽ báo được thù rồi.  

- Nếu là như vậy, quả thật không cần chúng ta ra tay.  

- Tiểu tử này không chỉ chọc Thanh Bang, còn giết một đệ tử quan trọng của Bạch gia Giang Nam, Bạch gia đã thăm dò lai lịch của tiểu tử này, ra tay chỉ là chuyện sớm hay muộn.  

Liễu Như Tùng cười âm hiểm nói.  

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàng Thiếu Nguyệt là kích động.  

Trong thế gia thần bí của Hoa Hạ chia ra tam lục cửu đẳng, nếu chia làm chín cấp, Hoàng gia xem như là một gia tộc thần bí thuộc loại lót đáy, nhưng Bạch gia ít nhất là thế gia thần bí cấp sáu, đủ để thấy Hoàng gia chênh lệch Bạch gia thế nào.  

- Vậy mà Mạc Phàm giết người Bạch gia, đúng là to gan lớn mật.  

- Ngoại trừ Bạch gia ra, ngay tối qua, tiểu tử này ở Lỗ gia Tấn Châu, giết hai cấp cao của Vu Thần Giáo.  

Liễu Như Tùng cười híp mắt nói.  

Hoàng Thiếu Nguyệt hít vào một hơi khí lạnh, cô ta xuất thân từ Hoàng gia, ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về tông pháiHoa Hạ.  

Vu Thần Giáo là tông phái cổ xưa nhất của Hoa Hạ, lịch sử có thể bắt nguồn từ viễn cổ.  

Vu Thần Giáo viễn cổ truyền xuống vu thuật, bất luận là loại nào đều làm người ta nghe mà thay đổi sắc mặt.  

Không nói đến Thanh Bang, Bạch gia, chỉ riêng Vu Thần Giáo, đều khiến Mạc Phàm chết không có chỗ chôn, Mạc Phàm lại đắc tội cả ba nhà này.  

Trong chớp mắt, cô ta có cảm giác tin tức tốt tới quá đột ngột.  

- Lần này Mạc Phàm chết chắc rồi.  

Hoàng Thiếu Nguyệt lạnh lùng nói.  

- Cậu ta không chỉ chết chắc rồi, tiểu tử kia dám hủy tu vi của tôi, phá dung nhan của tôi, người nhà cậu ta cũng chết chắc rồi.  

Liễu Như Tùng lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên tàn nhẫn.  

- Ông nội Lưu, ý của ông là?  

- Hoàng tiểu thư, Mạc Phàm giết người nhà cô, còn đưa tổ địa ngàn năm của Hoàng gia cho một đám nô lệ, chẳng lẽ cô không muốn diệt cả nhà cậu ta?  

Liễu Như Tùng không đáp hỏi ngược lại.  

Hoàng Thiếu Nguyệt nhíu mày, do dự một lát, trong mắt cô ta lóe lên ánh sáng lạnh, gật đầu.  

- Giết!  

Cho dù Hoàng gia bọn họ làm những chuyện gì, thù diệt tộc, nhất định phải dùng diệt tộc hoàn lại.