- Phàm nhân, ông muốn chết à, thực sự cho rằng có kiện pháp khí hộ thân, tôi sẽ không có biện pháp mang các người đi sao?
Người đàn ông li3m môi, cười hung dữ, không nhiều lời vô nghĩa với bọn họ nữa.
Một phàm nhân, cũng dám bất kính với Vu Thần Giáo bọn họ.
- Xà thủ!
Một tay vươn ra, năm đạo hắc khí tỏa ra từ tay anh ta, như cự xà hung ác bay về phía cha Mạc Phàm.
- Mạc lão tiên sinh cẩn thận.
A Hào nhắc nhở một câu, anh ta muốn tiến lên đỡ hắc khí này.
Nhưng anh ta còn chưa bước một bước, dưới chân mềm nhũn, trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống đất.
Trên mặt cha Mạc Phàm không có chút sợ hãi, bảo vệ lão mẹ Mạc Phàm và Tiểu Vũ ở sau người.
Trong chớp mắt hắc khí hình rắn đến gần, quấn quanh màn hào quang màu vàng bên ngoài cơ thể cha Mạc Phàm.
“Rắc!” Trên màn hào quang màu vàng xuất hiện điện quang.
Hắc khí hình rắn chỉ hơi chậm lại, không chỉ không biến mất, trái lại như bị trêu tức.
Thân rắn dùng lực co lại, giống như muốn vặn vỡ màn hào quang trên người cha Mạc Phàm.
“Tách tách…” Tiếng động như thủy tinh bị nghiền nát vang lên, từng đạo vết rạn xuất hiện trên màn hào quang.
Sắc mặt lão mẹ Mạc Phàm và Tiểu Vũ thay đổi, trong mắt đều là lo lắng.
- Ha ha, pháp khí này cũng chỉ được như vậy sao, vặn vỡ nó cho ta.Người đàn ông cười mỉa nói, trong mắt đều là tàn nhẫn.
Giết lão già này trước, rồi mang hai người còn lại về Vu Thần Sơn, anh ta không tin Mạc Phàm không mang Vu Nha đến Vu Thần Sơn.
Người đàn ông vừa mới nói xong, năm hắc khí hình rắn lại trướng to, sức mạnh lập tức tăng thêm vài phần.
Âm thanh “rầm rầm” vang lên liên tục, trên màn hào quang có vết rạn như mạng nhện.
- Quốc Hoa!
Một tay lão mẹ Mạc Phàm ôm Tiểu Ngọc, một tay che miệng, trong mắt lóe lên lệ quang.
- Thả cha tôi ra, nếu không tôi nhất định sẽ giết chú.
Tiểu Vũ nắm chặt đôi tay trắng như phấn, con ngươi lóe sáng sắc bén như vì sao trên bầu trời, hiếm khi tức giận nói.
- Giết tôi, không biết sống chết.
Người đàn ông hơi nhếch miệng, cười đắc ý, năm ngón tay nắm chặt.
“Rầm!” Màn hào quang màu vàng vỡ nát.
Hắc khí hình rắn sắp quấn lên người cha Mạc Phàm, giống như vặn vỡ màn hào quang, vặn nát cha Mạc Phàm, một giọng nói rét lạnh truyền từ không trung đến.
- Không biết sống chết là anh đó?
Giọng nói này vừa vang lên, một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén đột nhiên xuất hiện, xẹt qua một đường cong hoàn mỹ trong không trung, chém mạnh về phía cánh tay người đàn ông kia.
Kiếm khí còn chưa tới, kình phong bá đạo thổi tới làm bắp thịt trên người người đàn ông biến hình.
Tươi cười trên mặt người đàn ông cứng đờ, không để ý đến cha Mạc Phàm nữa, năm đạo hắc khí hình rắn quay lại nhanh như tia chớp, ngưng tụ lại chắn một đạo kiếm khí đánh tới.
- Chỉ là vài đạo yêu hồn cũng muốn chắn kiếm của tôi?
Năm đạo hắc khí hình rắn đụng tới kiếm khí, cùng là kình khí, nhưng như Ice Cream gặp thần kiếm chém sắt như chém bùn.
“Phập!” Không có gì trở ngại, hắc khí hình rắn bị chém thành vài đoạn, rơi xuống đất.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, dưới chân khẽ di chuyển, vội vàng tránh người sang một bên.
“Rầm!” Kiếm khí cao vài trượng chém xuống con đường thông về phía biệt thự.
Đất đai không ngừng run rẩy, sơn thể lay động, một đạo vết kiếm sâu xuất hiện trên đất, sâu không thấy đáy.
Theo kiếm khí chém xuống đất, một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, như ngôi sao rơi xuống.
“Rầm!” một tiếng thật lớn, mặt đất quanh hai thước xung quanh bóng dáng này lập tức nứt ra, nứt vụn, kình phong cuốn đất đá mang theo sát khí, bay ra xung quanh.
Người này không phải ai khác, đúng là Mạc Phàm vội vàng tới đây.
Thân hình người đàn ông vừa ổn định, vẻ mặt khẽ đổi, cảnh giác nhìn Mạc Phàm cầm Bạch Ngọc Kiếm trong tay.
Người chưa tới, kiếm khí đã tới trước, đây là thủ đoạn của Tiên Thiên Tông Sư, nhưng không phải Tiên Thiên Tông Sư bình thường có thể làm được.
Anh ta vốn tưởng rằng nhiệm vụ sẽ hoàn thành rất thuận lợi, ai biết nửa đường lại xuất hiện một Tiên Thiên Tông Sư.
- Cậu là ai, dám ngăn cản Vu Thần Giáo tôi làm việc?
- Anh, nhanh cứu cha và chú A Hào.
Tiểu Vũ thấy người tới là Mạc Phàm, vội vàng nói với hắn, nước mắt đều sắp chảy ra.
Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn về phía cha và A Hào, trong con ngươi lóe lên hàn quang.
Trên hai tay và một chân cha có quấn rắn độc màu đỏ đen, mỗi con đều vô cùng hung ác, há cái mồm to như bồn máu, giống như cắn xuống bất cứ lúc nào.
Cách đó không xa, A Hào ngã xuống đất, đã bất tỉnh nhân sự.
Người đàn ông nghe Tiểu Vũ xưng hô với Mạc Phàm như vậy, nhướn mày, trong mắt hiện lên bất ngờ.
- Cậu là Mạc Phàm, người giết trưởng lão và hộ pháp của Vu Thần Giáo chúng tôi?
- Là tôi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Nghe thấy Mạc Phàm nói vậy, người đàn ông nhướn mày, bất nộ phản hỉ.
- Hiện giờ cha cậu ở trong tay tôi, chỉ cần tôi ra lệnh, ông ta sẽ trúng độc mất mạng như người lái xe kia, cậu tự phế tu vi giao Vu Nha ra, đi đến Vu Thần Sơn với tôi một chuyến, hay trơ mắt nhìn cha cậu bị rắn độc cắn chết đây?
- Tiểu Phàm, đừng nghe cậu ta, con nhanh giải độc trên người A Hào trước đi, người này không dám giết cha đâu.
Cha Mạc Phàm trấn định nói.
Chắc chắn thực lực người này không bằng Mạc Phàm, nếu không muốn mất mạng, nhất định không dám giết ông.
Trái lại A Hào bị trúng độc lâu như vậy, nếu không cứu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Người đàn ông này vốn nhíu mày, sau đó cười khinh thường.
- Ông quá coi trọng con trai mình rồi đó, nói cho ông biết, tuy loại rắn này do tôi nuôi, nhưng ngay cả tôi cũng không giải được độc rắn này, nếu cậu ta giải được, tôi sẽ lập tức rời đi.
Nếu rắn độc của anh ta không uy hiếp được Mạc Phàm, vẫn nên chạy trốn tốt hơn.
Nhưng trừ phi tiểu tử này là thần tiên, nếu không không có khả năng giải được độc rắn?
Sắc mặt cha Mạc Phàm trầm xuống, cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, nếu ngay cả người đàn ông này đều không giải được, chỉ sợ độc rắn này khó giải rồi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, ánh mắt vô cùng sắc bén.
- Hôm nay anh không đi được.
Nếu Vu Thần Giáo dám phái người tới, còn muốn đi, nói đùa sao.
- Vậy sao, vậy xem cậu khiến tôi không đi được thế nào?
Người đàn ông không sợ hãi, cười mỉa nói.
Cha tiểu tử này đều đã nằm trong tay anh ta, trừ phi cậu ta không muốn cha mình còn sống.
Nhưng phàm nhân có mấy người có thể trơ mắt và thờ ơ nhìn cha mình chết?
- Vậy anh nhìn thật kỹ đi.
Ý niệm Mạc Phàm khẽ động, mắt lóe ra ánh sáng lạnh, cảm ứng như thủy triều phun trào ra.
- Cút!
Một chữ như sấm âm cuồn cuộn mà ra.
Ba con rắn độc vận sức chờ phát động như bị điện giật, vội vàng rời khỏi người cha Mạc Phàm, quay về túi bên hông người đàn ông.
Mắt người đàn ông mở to, anh ta nuôi những con rắn này từ nhỏ, cho dù là anh ta cũng có khi không sử dụng được, lại bị một chữ của Mạc Phàm dọa quay về.
- Cậu làm thế nào vậy?
Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, Quỷ Xà Vương Trúc Cơ hậu kỳ đều bị chấn trụ, giao Nội Đan và Huyết Linh Chi ra, chỉ là mấy Huyền Minh Xà đến Trúc Cơ sơ kỳ, cũng dám làm càn trước mặt hắn?
Mạc Phàm không để ý đến người này, đi đến bên cạnh A Hào, mấy ngân châm châm vào đầu A Hào, một pháp ấn đánh vào trong cơ thể anh ta.
Pháp ấn sáng lên, huyết dịch đen tuyền chảy từ trong vết thương A Hào bị rắn cắn ra, gương mặt vốn xanh mét của A Hào, khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chỉ trong phút chốc, hơi thở của A Hào ổn định hơn, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, rõ ràng là đã giải được độc rắn.
Mặt người đàn ông kia xám như tro tàn, trong mắt đều là không dám tin.
Rắn của anh ta bị Mạc Phàm dọa chạy, độc rắn cũng được Mạc Phàm giải trừ, độc này ngay cả anh ta cũng không giải được, chưa đến một phút đã bị Mạc Phàm giải.
Tiểu tử này còn 16, 17 tuổi, thật sự là người sao?
- Độc rắn này rất khó giải sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu ngay cả độc rắn Huyền Minh Xà cũng không giải được, vậy danh xưng y tiên bất tử của hắn là nói chơi à?
Người đàn ông nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và không cam lòng, nhiệm vụ vốn sắp hoàn thành, Mạc Phàm vừa mới tới, toàn bộ đều ngâm nướcnóng.
Chỉ do dự một lát, anh ta không do dự nữa lao ra ngoài khu biệt thự.