Thần Y Trọng Sinh

Chương 455



Hai mắt Liệt Hỏa nhìn chằm chằm Mạc Phàm, miệng há to, mãi mà không nói nên lời.  

Những binh lính khác cũng như gặp quỷ, trên mặt không còn khinh thường, mọi người đều khó mà tin.  

Bọn họ cũng có loại trang bị hút vách tường này, nhưng với tốc độ bay cực nhanh của máy bay, không ai dám thử, cho dù dám cũng không thể thoải mái như Mạc Phàm.  

- Lão đại, tiểu tử này là người sao?  

Lão Trương chậm rãi quay đầu, vô cùng khiếp sợ hỏi người đàn ông cao lớn uy nghiêm.  

Người đàn ông cao lớn uy nghiêm kia nuốt nước bọt, trấn định như anh ta, lúc này trong lòng cũng như có gió xoáy nổi lên, gợn sóng ngập trời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.  

- Cậu ta là Tiên Thiên Tông Sư, không đúng, phải nói là thiếu niên tông sư.  

Chỉ đến cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, nội khí ngoại phóng, mới có khả năng mượn nội khí hút vách tường, đi như giẫm lên đất bằng.  

Mạc Phàm có thể làm được chuyện này, lại chỉ 17, 18 tuổi, chắc chắn là một thiếu niên tông sư.  

Những lời này vừa vang lên, tâm tình đám binh lính vốn như động đất núi lắc lư, lập tức giống như sao băng to lớn đập vào mặt.  

- Lão đại, anh không nói đùa đấy chứ?  

Liệt Hỏa nghiêm mặt, không thể tin được nói.  

Có thể nói tông sư tồn tại trong võ đạo điên phong, bất luận là vị tông sư nào đều có thể như vào chỗ không người trong mưa bom bão đạn, dễ dàng phá hủy một quân đội.  

Quân đội bọn họ có một vị thượng tướng Lâm Thiên Nam, đã từng dùng thực lực của bản thân chém giết mấy vạn binh lính địch quốc ở vùng biên giới, một lần hành động chấn nhiếp địch quốc lui binh, được vinh danh là chiến thần của Hoa Hạ.  

Lâm Thiên Nam phải gần 30 mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, tiểu tử này mới 17, 18 tuổi, sao có thể là Tiên Thiên Tông Sư.  

- Câm miệng, tiểu tử cậu đừng tiếp tục nhiều chuyện nữa, nếu không tôi không bảo vệ được cậu đâu.  

Người đàn ông cao lớn uy nghiêm lạnh lùng nói.  

Tất nhiên Mạc Phàm là Tiên Thiên Tông Sư không thể nghi ngờ, nếu tông sư nhập ngũ, cho dù không phải trung tướng, ít nhất cũng là thiếu tướng.  

Liệt Hỏa mạo phạm một người cấp bậc thiếu tướng, xử phạt cũng không quá đáng.  

Liệt Hỏa mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi, vậy mà anh ta đắc tội một thiếu niên tông sư.  

Trên đỉnh cabin, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt.  

- Tiểu Kiệt, nơi này giao cho con rồi.  

- Sư phụ yên tâm, thứ gì xông tới, con giết thứ đó.  

Trong mắt Tần Kiệt lóe sáng ánh sáng lạnh, nói chắc chắn.  

Anh ta vận khởi linh khí, đường vân như cầu long lan tràn từ bờ vai hắn về phía nắm tay, kình phong vô cùng bá đạo đột nhiên dừng lại.  

Anh ta đứng trước cửa cabin, cả người giống như bức tường ngăn gió.  

Rõ ràng cửa phi cơ mở ra, tiếng gió vù vù, nhưng trong cabin vô cùng yên tĩnh.  

Tất cả binh lính lại khiếp sợ.  

Vừa rồi gió thổi bọn họ không mở mắt ra được, bây giờ gió ngừng rồi?  

- Lão đại, không phải tiểu tử này cũng là Tiên Thiên Tông Sư đấy chứ?  

Liệt Hỏa sợ hãi hỏi.  

- Cậu ta không phải Tiên Thiên Tông Sư, nhưng không giống cao thủ Nội Kình bình thường, vừa rồi cho dù là tôi ra tay với cậu ta, một chiêu cũng không đỡ được, tôi sẽ chết dưới tay cậu ta.  

Vẻ mặt người đàn ông cao lớn uy nghiêm khiếp sợ, sắc mặt kỳ lạ.  

Trong vòng khí xây tường chắn gió, anh ta làm rất khó khăn, tuyệt không được như Tần Kiệt.  

Tiểu tử này còn trẻ tuổi có thể làm được đến mức này, bỗng nhiên anh ta có cảm giác như con chó.  

- Cái gì?  

ố ắ ổLôi Hiệt lại há to miệng thành hình chữ “O”, không nói nên lời, giống như có quả dưa chuột mắc kẹt trong cổ họng.  

Hai người bị anh ta gọi là tốt mã giẻ cùi, sư phụ là Tiên Thiên Tông Sư, đồ đệ cũng là cao thủ Nội Kình.  

Vừa rồi thiếu chút nữa anh ta còn ra tay với đồ đệ này?  

Anh ta nhìn cabin, bỗng nhiên có kích động muốn tìm một cái lỗ chui xuống.  

Mạc Phàm gật đầu với Tần Kiệt, bước từng bước một, biến mất trong buồng phi cơ.  

“Cộp cộp” tiếng bước chân truyền từ đỉnh phi cơ đến.  

Không ít binh lính không hẹn mà cùng nhìn về phía đỉnh cabin, trong lòng lại là điên cuồng.  

Tốc độ phi cơ bay rất nhanh, vậy mà có người giẫm lên phi cơ dạo chơi bên trên, như giẫm lên đất bằng, chuyện như vậy chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.  

- Lão đại, cậu ta có thể giết hai con yêu thú này không?  

Có binh lính hỏi.  

Người đàn ông cao lớn uy vũ kia nhíu mày, trong mắt tràn đầy lo lắng.  

Có thể dạo chơi trên máy bay là một chuyện, có thể gi ết chết yêu cầm hay không là chuyện khác.  

Dù sao đây là trong không trung, phi cầm có ưu thế rất lớn.  

Hai con yêu thú này ngay cả phi cơ quân dụng đều có thể va chạm, cho dù Tiên Thiên Tông Sư cũng không chắc giết được.  

Trên mặt máy bay.  

Luồng khí cường đại phả vào mặt, thổi loạn mái tóc của Mạc Phàm, quần áo bay phấp phới, Mạc Phàm chỉ cười khẽ.  

Có thể đứng trên máy bay đang bay với tốc độ cao, chỉ sợ người bình thường không dám nghĩ.  

Nhưng ở trong mắt hắn, không khác gì đứng trên phi kiếm đạp kiếm mà đi, trái lại máy bay còn bay chậm hơn chút.  

Hắn nhìn về phía xa, hai con Thiết Bối Ưng xuất hiện ở trong mắt hắn.  

Hai con Thiết Bối Ưng đã bay về phía xa, đang chuẩn bị lao xuống tấn công phi cơ lần nữa.  

“Chiêm chiếp…” Tiếng ưng kêu vang vọng trời mây, trong đó có một con Thiết Bối Ưng như phát hiện ra Mạc Phàm, trong mắt lộ ra hung quang, như mũi tên bay về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh, cười lạnh lùng.  

- Nếu đến địa bàn của Vu Thần Giáo, khai đao với hai con Thiết Bối Ưng này trước đi.  

Nhẫn trên tay hắn sáng lên, bảo kiếm như bạch ngọc xuất hiện trong tay hắn.  

Thiết Bối Ưng kia lao xuống, móng vuốt to lớn như hai thanh cương đao trăm năm, đợi cơ hội tấn công.  

Mỏ chim như mũi tên được làm bằng vàng tinh chất, đâm phá mây và không khí, ném ra sau người, hùng hổ xông về phía Mạc Phàm, thế tất muốn một kích nghiền nát Mạc Phàm, tốc độ vô cùng nhanh.  

Rõ ràng lúc trước còn cách mấy chục mét, khí kình sắc bén đã đến trước người Mạc Phàm.  

Mạc Phàm không sợ hãi, cười lạnh lùng, rút trường kiếm ra.  

- Trảm!  

Quát nhẹ một tiếng, một đạo kiếm khí như một sợi dây nhỏ màu trắng trong mây, cắt qua phía chân trời, chém về phía Thiết Bối Ưng.  

“Rầm!” một tiếng thật lớn, máybay đang bay trong không trung hơi nặng xuống.  

Thân thể Thiết Bối Ưng như hắc thiết, gặp kiếm khi lại như giấy dán.  

“Chiêm chiếp…” Tiếng kêu vang vọng bầu trời, thân thể Thiết Bối Ưng chia làm đôi.  

Thế đi thân thể to lớn không giảm, lướt qua bên cạnh Mạc Phàm, rơi vào trong mây mù, một cái yêu đan to bằng nắm tay bị kiếm khí cắt ra một nửa, khảm trên kiếm khí.  

Một con Thiết Bối Ưng khác vốn định xông vào phi cơ theo cửa cabin, nghe thấy đồng bạn kêu to, trong con ngươi huyết sắc lóe lên dị sắc, quay đầu muốn chạy.  

- Muốn chạy sao?  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay tăng vọt.  

- Quay về cho ta.  

Kiếm khí như một đạo cầu vồng màu trắng, xẹt qua một quỹ tích hoàn mỹ trong không trung, chém về phía Thiết Bối Ưng này, trong chớp mắt đã đến sau lưng nó.  

“Chiêm chiếp…” Thiết Bối Ưng thấy đường lui bị ngăn cản, r3n rỉ một tiếng, huyết quang trong mắt đậm hơn, giống như sao băng xông về phía cabin.  

- Tiểu Kiệt, giết nó.  

Mạc Phàm thu hồi trường kiếm, thản nhiên nói.  

Trong cabin, trên quả đấm của Tần Kiệt hiện lên đường vân màu vàng, hào quang chớp lóe, một quyền như sao băng đánh vào đầu Thiết Bối Ưng.  

- Chết cho ta!  

Một tiếng gầm lên, quả đấm của Tần Kiệt tỏa ra hào quang.  

“Răng rắc!” Đầu Thiết Bối Ưng bị đập nát, cánh tay Tần Kiệt chui vào trong cơ thể Thiết Bối Ưng, Thiết Bối Ưng vùng vẫy vài cái, liền không nhúc nhích nữa.  

Lực cường đại giảm dần, mang theo Tần Kiệt trượt vào trong khoang máy bay, tia lửa lóe lên dưới chân Tần Kiệt.  

“Ken két…” Thi thể Thiết Bối Ưng mang theo Tần Kiệt trượt vào tận cùng bên trong cabin, mỏ chim to lớn cách đám Liệt Hỏa chỉ một thước, lúc này mới dừng lại.  

Trong cabin, mọi người đều trợn mắt há miệng.  

Nhất là Liệt Hỏa đối diện với mỏ Thiết Bối Ưng, mắt trợn trắng rồi.  

Chỉ cần Thiết Bối Ưng tiến thêm một thước nữa, anh ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ.