Bờ biển cách thành phố Đông Hải mười mấy km, ở nơi dày đặc đá ngầm.
36 chiếc thuyền bị xích sắt to cỡ cánh tay nối vào nhau, mỏ neo thuyền cỡ nửa người đâm sâu vào trong đá ngầm, xích sắt kéo thẳng, cố định thuyền lại.
Trên bầu trời, rõ ràng mặt trời nhô lên cao, nhưng giống như không có ánh sáng, sắc trời vô cùng âm u, giống như giông bão sắp tới.
Bình thường mặt biển gió thổi cao ba thước, vậy mà yên bình hiếm có, không có một chút gió.
Ngay cả mặt biển cũng không có bất luận gợn sóng gì, giống như xung quanh có thứ nó e ngại, không khí vô cùng áp lực.
Trên mặt biển, cách nơi con thuyền được xích sắt nối liền không xa.
Không ít du thuyền sa hoa đỗ trên mặt biển, bên trên đầy người mặc quần áo lộng lẫy.
Trên bầu trời, hơn mười phi cơ trực thăng lượn vòng cách mặt biển hai, ba mươi thước.
Bất luận là du thuyền hay phi cơ đều là những thứ người bình thường không có được, ít nhất cũng phải có tài sản vài tỷ.
Có một số du thuyền và phi cơ đánh dấu hiệu cảnh sát và quân đội, còn cả thế gia hay tông phái nữa.
Trên những du thuyền và phi cơ trực thăng, không ít người cầm ống nhòm nhìn về phía này.
Có một số người hai mắt lóe tinh quang, giống như có thể nhìn thấu toàn bộ, trực tiếp nhìn về phía này, không thể không nói cục diện này không sa hoa.
Trên một chiếc du thuyền trong đó, Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng đứng sóng vai.
- Người này là Thiên Thành Diệt sao?
Hoàng Thiếu Nguyệt nhìn qua ống nhòm, nhìn một lão giả gầy khô ngồi trên chiếc thuyền cao nhất, giữa lông mày là nghi ngờ.
Cô ta từng thấy thực lực của Mạc Phàm, hư không sinh hỏa, chú ấn diệt tộc, bất luận là cái nào đều khiến cô ta hiện giờ không thể ngủ say vào ban đêm.
Lão giả này nhìn không khác gì lão giả đánh Thái Cực ở trong công viên, cô ta cảm thấy lão giả này như người nằm bệnh viện mấy tháng, lão giả như vậy có bản lĩnh gì, có thể đánh bại Mạc Phàm không?
Mạc Phàm diệt Hoàng gia cô ta, lại diệt Vu Thần Giáo, thực lực rõ như ban ngày.
- Hoàng tiểu thư, cô vẫn không biết thực lực của tông sư rồi, cô cảm thấy hiện tượng ở xung quanh đều do thời tiết sao?
Liễu Như Tùng cười khinh thường nói.
Trước khi chưa bị Mạc Phàm phế đi, ông ta là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thực lực không bằng Mạc Phàm, nhưng hiểu biết rất rõ về cảnh giới của võ giả, dù sao Liễu gia bọn họ là võ đạo thế gia nổi tiếng ở thủ đô.
Võ giả cảnh giới Tôi Thể luyện tinh, cảnh giới Trúc Cơ luyện khí, cảnh giới Tiên Thiên luyện thần.
Muốn đột phá đến cảnh giới Kim Đan trong truyền thuyết, tất phải hợp nhất ba loại tinh, khí, thần mới được.
Bất luận một loại yếu hơn, đều rất khó ngưng tụ Kim Đan, tu thành cảnh giới Tiên Nhân trong truyền thuyết.
- Chẳng lẽ mặt trời, gió biển, mặt biển xung quanh đều bị Thiên Thành Diệt này khống chế?
Vẻ mặt Hoàng Thiếu Nguyệt sửng sốt, khó có thể tin hỏi.
Cô ta là người Hoàng gia, võ đạo không thông, nhưng có chút hiểu biết với pháp thuật.
Thời cổ những đại sư này có thể cầu mưa, không phải thần niệm có thể thay đổi thiên tượng, thì là kẻ lừa đảo vận khí tốt, đúng lúc gặp được trời mưa xuống.
Thiên Thành Diệt này là một võ giả có thể khiến khí tượng ở biển rộng thay đổi sao.
Thần niệm này tuyệt đối đã thông thiên, không khác gì Chân Nhân.
Một võ giả có thần niệm Chân Nhân, người này lợi hại biết bao nhiêu?
- Nếu lão phu đoán không sai, khí tức xung quanh đều chịu ảnh hưởng của Thiên Thành Diệt, nếu lúc nữa Mạc Phàm không thể thay đổi được khí tượng xung quanh, vậy cậu ta nhất định sẽ chết, chỉ là Thiên Thành Diệt đã đến mức này, thần thông thông thiên, Mạc Phàm kia cũng không có bất luận phần thắng gì.
Liễu Như Tùng cười nói vô cùng chắc chắn.
Hai mắt Hoàng Thiếu Nguyệt phát sáng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Mạc Phàm còn sống một ngày, cô ta không thể sống yên ổn một đêm, dù sao trên người cô ta còn có chú ấn Mạc Phàm hạ xuống.
Cô ta không biết Mạc Phàm vì nguyên nhân gì, không kích hoạt chú ấn giết cô ta.
Nhưng cô ta biết chỉ cần Mạc Phàm vừa chết, cô ta không chỉ báo được thù, cũng hoàn toàn tự do.
Ở một vị trí khác, một tiểu nha đầu buộc tóc sừng dê đứng bên cạnh một lão giả mặc huyền y ngồi trên xe lăn.
Tuổi nha đầu này tương đương với Tiểu Vũ, khuôn mặt như trẻ con.
Nhưng luận về kiến thức và nhãn lực, những bạn cùng lứa tuổi không thể so sánh được với cô.
- Ông nội, tên Thiên Thành Diệt này thật hung dữ, người cũng vô cùng k hủng bố, chỉ sợ đã đến Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, chỉ cần thân thể cường thịnh hơn chút nữa, có thể đến Tiên Thiên hậu kỳ, còn đến được Kim Đan.
Nha đầu buộc tóc sừng dê nghiêm túc nói.
- Ông ta đâu chỉ hung dữ, nếu năm đó không phải ông ta vội vã chạy trốn, một quyền của ông ta đánh mạnh hơn chút, ông không chỉ bị tàn phế, mà là thân tử đạo tiêu.
Lão giả huyền y còn sợ hãi nói.
Năm đó ông ta tuổi trẻ khí thịnh, là một trong những cao thủ Tiên Thiên đuổi giết Thiên Thành Diệt.
Kết quả giao thủ với Thiên Thành Diệt, ông ta mới biết Thiên Thành Diệt đáng sợ thế nào.
Cùng là cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, chênh lệch giữa ông ta và Thiên Thành Diệt như trứng chim và tảng đá.
Một quyền của Thiên Thành Diệt đã đập nát xương sống ông ta, Tôn gia tìm bác sĩ và thuốc tốt nhất, cả đời này ông ta chỉ có thể ngồi xe lăn.
Ngay cả làm người đàn ông cũng không được, bởi vì chi dưới của ông ta không có bất luận tri giác gì.
Trước khi tới, ông ta từng nghĩ nhân cơ hội cho Thiên Thành Diệt một kích trí mạng, báo thù năm đó.
Nhưng nhìn Thiên Thành Diệt hiện giờ, ông ta không còn ý nghĩ báo thù nữa rồi.
Cho dù ông ta khổ luyện mất ăn mất ngủ, chênh lệch giữa ông ta và Thiên Thành Diệt không chỉ không giảm đi, trái lại còn kéo dài hơn.
Thiên Thành Diệt hiện giờ, chỉ dùng một ngón tay cũng giết được ông ta.
- Ông nội Tôn, nếu không phải Vạn Thiên Tuyệt hay Lâm Thiên Nam tới, thù của ông không báo được rồi.
Cô gái buộc tóc sừng dê tiếc nuối nói.
Muốn đánh bại Thiên Thành Diệt, ít nhất phải có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ, nếu không không có khả năng.
Theo cô biết, võ giả có khả năng đến Tiên Thiên hậu kỳ là Vạn Thiên Tuyệt của Thanh Bang và Lâm Thiên Nam người đánh bại Vạn Thiên Tuyệt.
Người trước là sư huynh của Thiên Thành Diệt, thề mười năm không vào Hoa Hạ, thời gian chưa đến, không có khả năng đến đây.
Người sau được phái đến nơi bí mật chấp hành nhiệm vụ, cũng không có khả năng xuất hiện.
Còn Mạc đại sư quyết đấu với Thiên Thành Diệt, thực lực tối đa là Tiên Thiên sơ kỳ.
Đối phó với Thiên Thành Diệt mười mấy năm trước thì có khả năng, gặp phải Thiên Thành Diệt hiện giờ, chỉ có đường chết.
“Haizz!” Lão giả huyền y ngồi trên xe lăn thở dài một hơi, trong mắt lộ ra tuyệt vọng.
- Xem ra lúc lão phu còn sống muốn báo thù là không có khả năng.
- Ha ha, ông nội Tôn, ông đừng tức giận, mọi chuyện vẫn còn chút hi vọng, nhỡ đâu sẽ trở thành sự thật thì sao, dù sao Mạc đại sư kia còn chưa tới.
Cô gái buộc tóc sừng dê khuyên.
- Tiểu Tinh, con đừng an ủi ông nội nữa, không có khả năng đâu, ông nghe nói Mạc đại sư kia chưa tới hai mươi tuổi, ngay cả Lâm Thiên Nam cũng phải ba mươi tuổi mới tăng đến Tiên Thiên trung kỳ, Mạc đại sư này có thể so được với Lâm Thiên Nam sao?
Lão giả huyền y lắc đầu nói.
Cô gái buộc tóc sừng dê kia bĩu môi, cũng không nói nữa.
Đây là sự thật, dựa theo tình trạng Địa Cầu hiện giờ, Hoa Hạ có một Lâm Thiên Nam đã là kỳ tích rồi.
Nếu Mạc đại sư còn yêu nghiệt hơn Lâm Thiên Nam, vậy chắc chắn là tiên nhân chuyển thế trong truyền thuyết.
…
Mọi người đợi ở đây ba tiếng, trên mặt biển không sóng không gió không ánh sáng, yên tĩnh làm người ta cảm thấy quỷ dị, vẫn không thấy bóng dáng Mạc Phàm.
- Mạc đại sư này có tới hay không, không phải bị dọa sợ không dám tới đấy chứ?
Trên máy bay Bạch gia, một người bên cạnh Bạch Vô Hận cười âm hiểm nói.
Lúc quyết đấu, một bên tự biết không địch lại không tới là chuyện rất bình thường.
Lúc này trên phi cơ quân đội của Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử, cũng truyền đến âm thanh như vậy.
Phía tây, trên mặt biển yên tĩnh, một bóng trắng chậm rãi đạp sóng mà đi, càng ngày càng gần.
Nước biển ở dưới chân hắn như sàn nhà, hoàn toàn không trầm xuống.
Người này mặc trang phục đơn giản thoải mái, đều không phải hàng hiệu.
Nhưng mái tóc đen tuyền, hai mắt sâu thẳm như trời xanh, da thịt như ngọc, gương mặt thanh tú, vẻ mặt thản nhiên làm cho người ta có cảm giác trích tiên hạ phàm, người này đúng là Mạc Phàm.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
- Cuối cùng cậu ta cũng đến rồi.
Hoàng Thiếu Nguyệt có chút kích động nói.
Cô ta nằm mơ cũng mơ thấy cảnh tượng người nhà bị thiêu chết, hiện giờ cơn ác mộng này sắp kết thúc rồi.
- Đợi xem, hôm nay chắc chắn tiểu tử này một đi không trở về.
Liễu Như Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Cách đó không xa trên một chiếc phi cơ trực thăng, Bạch Vô Hận lộ ra biểu cảm tương tự.
Cô gái buộc tóc sừng dê lúc trước mở miệng nhìn thấy Mạc Phàm, trên gương mặt lộ ra vẻ thất vọng.
- Ông nội Tôn, chắc ông phải thất vọng rồi, nhưng ông đừng nản lòng, đợi con trưởng thành, con nhất định sẽ báo thù giúp ông.
Lão giả ngồi trên xe lăn cười chua xót, không nói gì thêm.
Mạc Phàm còn yếu hơn ông ta tưởng tượng nhiều.
Trên một du thuyền khác, trong mắt một lão giả hiện lên lam quang như nước gợn, nhíu mày.
- Tiểu tử này là Mạc đại sư sao?
- Chính là cậu ta, làm sao vậy, sư phụ.
Bên cạnh lão giả này, một người thanh niên trẻ tuổi hỏi.
- Cậu ta chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ.
Lão giả vô cùng bất vọng nói.
- Không thể nào, Mạc đại sư g iết chết yêu thú cảnh giới Tiên Thiên của Hoàng gia, sao có thể chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ?
- Đợi con đến Trúc Cơ hậu kỳ, cũng có thể thử giết yêu thú Tiên Thiên xem.
Lão giả cười khinh thường nói.
Sở dĩ người là người, vì người có thể sử dụng công cụ.
Tuy yêu thú Hoàng gia là cảnh giới Tiên Thiên, nhưng đừng quên người có pháp khí, thậm chí là pháp bảo.
Cho nên Trúc Cơ hậu kỳ giế t chết yêu thú Tiên Thiên cũng không có gì kỳ lạ, lúc ông ta đến Trúc Cơ hậu kỳ cũng từng giết yêu thú Tiên Thiên.
Ông ta tưởng rằng cuối cùng Giang Nam xuất hiện một thiếu niên tông sư, xem ra là ông ta nghĩ nhiều rồi.
Thiếu niên tông sư, nghe qua thì đơn giản, nhưng nói thì dễ hơn làm?
- Vậy chẳng phải Mạc đại sư không có bất luận khả năng thắng Thiên Thành Diệt sao?
Người thanh niên kia nói.
- Thắng, một Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, một Trúc Cơ hậu kỳ, cách nhau gần ba cảnh giới, sao có thể thắng được?
Ông ta tưởng là tông sư đấu với nhau, xem ra là ông ta nghĩ nhiều rồi.
- Vậy chúng ta còn giúp cậu ta không, dù sao cũng là người hai người Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử tự mình ra mặt mời?
Bọn họ là Nam Cung gia ở Giang Nam, thời kỳ kháng chiến Nam Cung gia bị giặc ngoại xâm để mắt đến, tộc nhân chết hầu như không còn.
Một đám đứa bé còn sót lại cũng bị giặc ngoại xâm bắt lấy, chuẩn bị bồi dưỡng thành gián điệp.
Sau khi cao thủ nhà Nam Cung bế quan ở nơi thâm sâu, cũng là lão giả Nam Cung Thiên này biết, lập tức xuất quan giết hơn ngàn giặc ngoại xâm.
Nhưng lão giả này không biết đứa bé Nam Cung gia đi đâu.
Đám đứa bé này còn chưa ra khỏi Hoa Hạ, liền được một đám quân nhân cứu, là Tần Quỳnh và Lạc Phi đúng lúc đi ngang qua, cũng đưa bọn chúng về Nam Cung gia, Nam Cung gia xem như nợ Tần Quỳnh và Lạc Phi một ân tình.
Mấy ngày hôm trước Tần Quỳnh và Lạc Phi đến Nam Cung gia tìm bọn họ, hi vọng có thể cứu Mạc Phàm một mạng.
Lão giả im lặng một lát, khẽ thở dài.
- Sư phụ sẽ khuyên cậu ta, coi như là trả nhân tình cho hai người kia, nếu tiểu tử kia không nghe, sư phụ cũng không có biện pháp, dù sao đối phương là Thiên Thành Diệt, không phải người khác.
Ông ta nói xong trong mắt chớp lóe lam quang.
Trên mặt biển yên bình, một đạo ám sóng, nhanh chóng laovề phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm đang đi về phía Thiên Thành Diệt, bỗng nhiên hắn nhíu mày, dừng bước lại.
Trước người hắn, một sóng nước hình người xuất hiện từ trong nước biển.
- Tiểu tử, dừng bước lại đi, cậu căn bản không phải là đối thủ của ông ta.
Sóng nước hình người há to miệng, truyền ra giọng nói uy nghiêm của Nam Cung Thiên.
Mạc Phàm nheo mắt lại, Thủy Ảnh Thuật?
Đây là một loại pháp thuật hệ thủy, ngưng tụ lượng nước lớn, có được tính công kích nhất định, cũng có thể dùng để đưa tin.
Hắn nhìn xuyên qua người nước, nhìn về phía Nam Cung Thiên trên du thuyền.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó xin lỗi Thiên Thành Diệt và Thanh Bang, nể mặt Tần Quỳnh và Lạc Phi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ mạng của cậu và Mạc gia.
Nam Cung Thiên cao cao tại thượng nói.
Mạc Phàm nhíu mày, lập tức thoải mái hơn.
Hai vị lão gia tử đúng là hao tâm tổn trí, nhưng mà không cần.
- Tôi thấy tôi không cần thiết phải xin lỗi Thanh Bang hay Thiên Thành Diệt.
Mạc Phàm cười nói.
Hôm nay không chỉ Thiên Thành Diệt và Vạn Giang Minh phải chết, những người đáng chết khác ai cũng không chạy được.
Có người xin lỗi, nhưng tuyệt đối không phải hắn.
- Tiểu tử, càn rỡ, thực lực của cậu là Trúc Cơ hậu kỳ, cậu nghĩ mình là đối thủ của Thiên Thành Diệt sao?
Nam Cung Thiên hơi tức giận nói.
Nếu không phải nợ nhân tình của Tần Quỳnh và Lạc Phi, ông ta lại sinh lòng ái tài, muốn bồi dưỡng Mạc Phàm, sao ông ta có thể ra mặt cứu Mạc Phàm?
- Trúc Cơ hậu kỳ?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.
- Ông nhìn lại xem tôi có thực lực gì?
Thủy ảnh hình người nhíu mày, lại nhìn Mạc Phàm, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Cảnh giới Tiên Thiên?
Vừa rồi Mạc Phàm chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, bỗng nhiên tăng lên một mảng lớn, đến cảnh giới Tiên Thiên, còn không ngừng tăng lên.
- Ông lại nhìn lần nữa xem!
Mạc Phàm lại nói tiếp.
Trong mắt lão giả lóe lên lam quang, lại nhìn thoáng qua.
- Không có tu vi?
Vừa rồi Mạc Phàm còn có cảnh giới Tiên Thiên, bỗng nhiên trên người không có một chút tu vi, không khác gì phàm nhân.
Nam Cung Thiên nhíu chặt mày, sắc mặt âm u hơn, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Chỉ trong phút chốc vẻ mặt ông ta khôi phục như thường, xuất hiện vẻ phẫn nộ.
- Tiểu tử, biết một chút pháp thuật giả thần giả quỷ cũng dám khoe khoang trước mặt lão phu, cậu nghĩ lão phu không nhìn thấu tu vi của cậu sao?
Mạc Phàm có thể thay đổi hơi thở mạnh yếu, chắc chắn dùng pháp thuật hay bí pháp gì đó.
Không ít bí pháp không chỉ có thể che giấu hơi thở, cũng có thể khiến hơi thở vô cùng cường đại trong khoảng thời gian ngắn.
Khi hô hấp Mạc Phàm ổn định chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, chắc chắn là Trúc Cơ hậu kỳ không sai được.
Loại mánh khóe nhỏ này lừa gạt những người khác còn được, muốn lừa gạt Thiên Thành Diệt, có khả năng sao?
- Giả thần giả quỷ?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
- Ông đã có quan hệ với Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử, vậy tôi nhắc nhở ông một câu, tiên nhân không thể xem bề ngoài, có thể đấu được hay không ông sẽ biết nhanh thôi, lùi ra đi.
- Tiểu tử này quá kiêu ngạo, không nghe khuyên bảo thì chưa tính, còn phá pháp thuật của sư phụ, đợi chết đi!
Nam Cung Thiên vô cùng tức giận nói.
Tiểu tử này đúng là không biết tốt xấu, xem tiểu tử này đối phó Thiên Thành Diệt thế nào.
- Chuyện này…
Ngươi thanh niên định khuyên Nam Cung Thiên, nhưng thấy Nam Cung Thiên tức giận như vậy, anh ta đành phải câm miệng, nhìn về phía Mạc Phàm đi tới chỗ Thiên Thành Diệt với vẻ lo lắng.
Lúc này một giọng nói vang dội truyền từ trung tâm tới.
- Cuối cùng cậu cũng đến rồi, Mạc đại sư!
Giọng nói như tiếng sấm không dứt, vang lên liên tục.