Thần Y Trọng Sinh

Chương 492



Mạc Phàm vừa nói như vậy, kiếm Tru Diệt như cảm nhận được ý niệm của Mạc Phàm.  

“Chiêm chiếp…” Tiếng kêu thanh thúy như phượng kêu vang lên, ngọn lửa lay động.  

Tiểu kiếm màu đỏ dài ra, biến thành phượng hoàng lửa khoảng mười thước.  

Phượng hoàng lửa lượn một vòng quanh Mạc Phàm, lao vào trong nước một cái, một nhánh khói trắng bốc lên, mặt biển vô cùng yên bình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.  

- Hả?  

Trên du thuyền, lông mày Hoàng Thiếu Nguyệt nhướn lên, một kiếm của Mạc Phàm chém Long Toàn Thủy Trụ, cô ta còn có chút lo lắng.  

Nhưng nhìn thấy ngọn lửa của Mạc Phàm tắt trong biển, cô ta cười thoải mái.  

- Thiên đại sư lựa chọn nơi đấu không tệ.  

- Cô nghĩ rằng Thiên đại sư sẽ vô duyên vô cớ lựa chọn ra tay ở biển Đông Hải à, chắc chắn nơi này là nơi táng thân của Mạc Phàm.  

Liễu Như Tùng vô cùng tin tưởng nói.  

Trên một du thuyền khác, Nam Cung Thiên hừ lạnh một tiếng.  

- Tiểu tử, không phải cậu rất kiêu ngạo sao, xem cậu còn kiêu ngạo được đến khi nào.  

Trên chiếc thuyền đánh cá, Thiên Thành Diệt cũng cười, hai mắt nheo lại, trong mắt đều là khinh thường.  

- Mạc đại sư, Chử Hải của cậu đâu?  

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, hắn hơi dịch chân.  

Nếu hắn nói là Chử Hải, sao có đạo lý không nấu được biển?  

Gợn sóng màu đỏ như máu ở mặt biển dưới chân hắn lan tràn ra xung quanh, rất nhanh liền đi ra ngoài cây số.  

Gợn sóng màu đỏ này khiến sắc mặt cô gái buộc tóc sừng dê và lão giả huyền y ngồi trên xe lăn thay đổi.  

Không chỉ bọn họ, mấy lão giả khác cũng cảm nhận được không ổn, sắc mặt thay đổi theo.  

- Không hay rồi, nhanh lùi về sau đi!  

Bọn họ vừa dứt lời, du thuyền và phi cơ trực thăng mới lùi về phía sau 10 thước.  

“Vù vù!” Một người lửa rất cao chui từ trong biển ra.  

Chỉ trong chớp mắt, mặt biển yên bình như rót một tầng dầu, như bị người ta dẫn đốt, thành một vùng thế giới lửa, nhiệt độ xung quanh cũng đột nhiên dâng cao.  

Âm thanh “Ùng ục ùng ục” phát ra từ trong biển, một đám bọt khí to bằng nắm tay nổi lên trên mặt biển, nước biển như bị nấu sôi.  

Lúc này sắc mặt mọi người thay đổi.  

Mặt Nam Cung Thiên nóng rát, giống như bị tát mạnh một cái.  

Ngự hỏa chử hải, đây là bản lĩnh thời cổ đại mới có.  

Cho dù ông ta là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, cũng không làm được dễ dàng như vậy, nhất là trên biển, gần như là không thể, dù sao nước cũng khắc lửa.  

Tuy Mạc Phàm dùng pháp khí, nhưng pháp khí chỉ là kính viễn vọng.  

Thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, tối đa phóng đại đến Tiên Thiên sơ kỳ, không có khả năng phóng đại đến Tiên Thiên trung kỳ.  

Muốn Chử Hải, ít nhất Tiên Thiên hậu kỳ mới có thể làm được.  

Sắc mặt Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng đều âm u, nếu không phải tận mắt thấy một vùng biển lửa, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng, vậy mà Mạc Phàm thật sự có thể Chử Hải?  

- Chuyện này…  

- Không sao, có thể Chử Hải thì thế nào, không phá được thủy đạn của Thiên đại sư đều phải chết.  

Liễu Như Tùng bình tĩnh nói.  

Theo ngọn lửa thiêu đốt, mặt biển như được giải phóng.  

Sóng biển đột nhiên xuất hiện, gió biển nhấc lên, sóng biển mãnh liệt, không còn không sóng không gió khi được Thiên Thành Diệt không chế.  

Thiên Thành Diệt nhíu mày, trong mắt hiện lên giận dữ.  

Ông ta ở đây năm ngày, lúc này mới lấy chân khí và tinh khí khống chế mặt biển xung quanh.  

- Tiểu tử, cậu nấu biển của tôi, tôi giết cậu.  

Mắt Thiên Thành Diệt dữ dằn, hai tay trầm xuống.  

Tốc độ của mưa đạn đầy trời tăng lên, rơi về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, khẽ nói ra hai chữ.  

- Phần Thiên! [Đốt trời]  

“Chiêm chiếp…” Phượng hoàng kêu hai tiếng, trên biển lửa, hai đạo sóng lửa dâng lên lại hạ xuống.  

Hai đạo sóng lửa này cùng rơi xuống, như đại điểu vỗ cánh.  

Tất cả lửa trên mặt biển đều hóa thành một Hỏa Điểu vô cùng to lớn, bay về phía bầu trời.  

Hỏa Điểu tràn đầy trời đất bay trong không trung, quả thật như muốn đốt cháy một phần trời đất.  

“Phốc phốc…” Đạn mưa đầy trời rơi xuống, từng đạo khói trắng bốc lên.  

Tuy Hỏa Điểu cũng thu nhỏ lại, nhưng biến mất chậm hơn đạn mưa rất nhiều.  

Chỉ trong phút chốc, đạn mưa đầy trời biến mất hết sạch, Hỏa Điểu còn cỡ một người, Mạc Phàm lạnh lùng đứng dưới Hỏa Điểu.  

Xung quanh lại hiện lên vẻ khiếp sợ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm đều thay đổi.  

Nhất niệm Chử Hải, phá ván cờ mà Thiên Thành Diệt bố trí, nhất niệm Phần Thiên, hủy đi bí pháp mưa đạn của Thiên Thành Diệt.  

Ở đây có không ít người thực lực không kém Thiên Thành Diệt nhiều lắm, nếu đổi lại là bọn họ thành đối thủ của Thiên Thành Diệt, tuyệt đối không thoải mái như Mạc Phàm.  

- Chẳng lẽ tiểu tử này che giấu thực lực?  

Có người nói.  

- Lần này không ổn rồi!  

Hoàng Thiếu Nguyệt lộ ra vẻ kinh hoảng.  

- Hoàng tiểu thư, đừng có gấp, nếu Thiên đại sư chỉ có chút bản lĩnh đó, năm đó không có khả năng thoát khỏi tay 20 cao thủ Tiên Thiên.  

Liễu Như Tùng ra vẻ trấn định nói.  

Ông ta mở miệng nói vậy, nhưng hai tay ông ta đã để lộ bất an lúc này của ông ta.  

Đạn mưa biến mất toàn bộ, ánh mắt Mạc Phàm như điện, ép thẳng về phía Thiên Thành Diệt.  

- Có qua có lại mới toại lòng nhau, ông cũng thử một kích của tôi xem, Phượng Vũ Cửu Thiên.  

Ngón tay hắn xẹt qua không trung, một cánh của phượng hoàng lửa xẹt qua một đường cong hoàn mỹ ở trong không trung, không do dự đánh về phía thuyền đánh cá của Thiên Thành Diệt.  

Trong mắt Thiên Thành Diệt hiện lên ánh sáng lạnh, không chút hoang mang.  

Ngón tay ông ta khẽ lướt qua, một chiếc thuyền đánh cá con ở bên cạnh đứng thẳng lên, chắn trước người ông ta.  

“Rầm” một tiếng thật lớn, giống như có một quả ngư lôi nổ tung trong không trung, thuyền đánh cá dài chừng hơn hai mươi mét bị tứ phân ngũ liệt trong chớp mắt, bị đánh thành mảnh nhỏ.  

Vụn gỗ bay đầy trời, theo gió rơi vào trong biển, không thương tổn đến Thiên Thành Diệt.  

Ngọn lửa trên tiểu kiếm màu đỏ biến mất, quay về bên cạnh Mạc Phàm, được Mạc Phàm cất đi.  

Một hiệp, Long Toàn Thủy Trụ của Thiên Thành Diệt không thương tổn được Mạc Phàm, ngọn lửa của Mạc Phàm cũng không thương tổn đến Thiên Thành Diệt.Hai người chia đều, bất phân thắng bại.  

Nhưng xung quanh là một vùng thổn thức.  

Thiên Thành Diệt vừa ra tay, đó là dời thuyền rời biển.  

Mạc Phàm thì có Phần Thiên Chử Hải, không yếu thế chút nào.  

Trường hợp như vậy, một số đệ tử trẻ tuổi hoàn toàn nhìn ngây người.  

- Hai người này là người sao, sao tôi có cảm giác như tiên nhân đánh nhau trên TV nhỉ.  

Cho dù là lão giả Tiên Thiên Tông Sư tóc trắng xóa, lúc này trong mắt cũng lóe sáng.  

- Đây mới là chiến đấu giữa cao thủ Tiên Thiên, một chuyến này đúng là không tới vô ích.  

Trên thuyền đánh cá, khóe miệng Thiên Thành Diệt hơi nhếch lên, nheo mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, giống như một con thú hoang nhìn chằm chằm con mồi mà mình thích.  

- Mạc đại sư, quả nhiên pháp thuật của cậu danh bất hư truyền, nhưng nếu chỉ có như vậy, người chết hôm nay vẫn là cậu.  

Khi ông ta nói chuyện, chỗ mi tâm sáng lên, hai quả đấm nắm chặt theo, hiện lên tươi cười vô cùng tự tin.  

Vài tiếng “Rầm rầm” vang lên, không khí chấn động.  

Một đám phù văn nhà giam toàn thân trắng như bạch ngọc xuất hiện xung quanh Mạc Phàm, bao vây Mạc Phàm ở bên trong.  

Nhà giam này vừa xuất hiện, trong vòng ba thước xung quanh Mạc Phàm, mặt biển không chỉ yên bình còn giống như bị ngưng kết.  

Phong cách cổ xưa, mênh mông chí khí xuất hiện, quanh thân Mạc Phàm căng thẳng, giống nư bị cố định ở đó.  

- Đây là Vạn Diệt Lao Lung, lần này Mạc đại sư xong rồi.  

Lão giả huyền y ngồi trên xe lăn giống như biết nhà giam này, mắt mở to, vô cùng khiếp sợ nói.  

Trong chớp mắt thế cục thay đổi, Mạc Phàm gặp nguy hiểm.