Ý niệm của Mạc Phàm khẽ động, trên hai tay hai đạo quang mang hắc bạch lóe lên.
Hai tay hắn hợp lại thành một, khi tách ra, một pháp kiếm màu xám được rút từ trong một tay hắn ra.
Nếu Vạn Diệt Lao Lung này gặp người khác, hơn phân nửa sẽ vô kế khả thi, dù sao cũng là bí pháp nổi tiếng của Vạn Diệt Tông.
Nhưng gặp phải hắn, phá dễ như giết chó!
- Phá cho ta!
Kiếm rơi như sao băng, chém về phía Vạn Diệt Lao Lung.
“Rầm!” Pháp kiếm chém lên Vạn Diệt Lao Lung, nhà giam vững như thành đồng chấn động, hào quang màu xám lưu chuyển, nơi kiếm phong tiếp xúc nhà giam chảy ra.
Đến chỗ nào nhà giam trắng như ngọc không còn ánh sáng, phù văn phía trên bị xóa đi.
Sắc mặt Thiên Thành Diệt thay đổi, Vạn Diệt Lao Lung này là quân bài chưa lật của ông ta, vốn chuẩn bị dùng trên người Lâm Thiên Nam, đánh Lâm Thiên Nam không kịp trở tay.
Bị bất đắc dĩ mới dùng trên người Mạc Phàm, ai biết ngay cả Mạc Phàm cũng không trói buộc được.
Ông ta mặc kệ mưa đạn trên bầu trời, bàn tay giơ lên, một nhà giam khác lại bao quanh Mạc Phàm, giống hệt cái trước.
Những đạn mưa này đủ để đối phó những võ đạo tông sư khác, nhưng đối phó Mạc Phàm thì kém xa, nếu không giam được Mạc Phàm, những thứ này đều phí công.
- Một Vạn Diệt Lao Lung không giam được tôi, hai cái có thể sao? Tôi nói đã muộn rồi.
Trong nhà giam, Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Bí pháp giải Vạn Diệt Lao Lung này tên là Âm Dương Pháp Kiếm, là bí pháp trấn phái của Âm Dương Tông tử địch của Vạn Diệt Tông nghiên cứu khắc chế Vạn Diệt Lao Lung, cảnh giới Tiên Thiên có thể sử dụng.
10 ngày trước, hắn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công cũng không thể thi triển Âm Dương Pháp Kiếm này.
Hiện giờ hắn đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, muốn dùng nhà giam này bao vây hắn, quả thực là nằm mơ.
- Vỡ!
Tay hắn nắm chặt, Âm Dương Pháp Kiếm trong tay rầm rầm vỡ nát.
Pháp kiếm vỡ nát không biến mất, trái lại ngưng tụ thành một đám pháp kiếm huyền ảo khác.
Mỗi đạo pháp kiếm lớn bằng bàn tay, vẫn là màu xám, nhưng có thể nhìn xuyên qua, giống như thuỷ tinh màu xám, như được tạo ra từ bảo thạch, ở nơi góc cạnh lóe lên sắc bén.
- Đi!
Mạc Phàm quát khẽ một tiếng.
Âm Dương Pháp Kiếm huyền ảo nghe thấy tiếng Mạc Phàm, như người cá đi về phía Vạn Diệt Lao Lung.
Tiếng bom nổ mạnh vang lên, không khí vì chuyện này mà run rẩy, Vạn Diệt Lao Lung đầu tiên bị phá vỡ.
Vạn Diệt Lao Lung thứ hai còn chưa thành hình, cũng như tờ giấy, bị Âm Dương Pháp Kiếm chém thành mảnh nhỏ.
Nhà giam có thể trấn chết Chân Long, cứ tan thành mây khói như vậy, hoàn toàn không đáng sợ như trong truyền thuyết.
- Chuyện này…
Ở đây, trong nhà giam nhìn như vỡ nát, Mạc Phàm bước từng bước ra ngoài, vẻ mặt mọi người thay đổi.
Mắt Hoàng Thiếu Nguyệt, Liễu Như Tùng, Bạch Vô Hận mở to, mắt đảo liên tục, trên mặt không còn đắc ý như khi Mạc Phàm sắp bị giết, tràn đầy vẻ khó tin.
Thứ trấn chết Chân Long, lại không thể giam được tiểu tử này?
Rốt cuộc tiểu tử này là ai?
Nam Cung Thiên ngoại trừ khiếp sợ ra, khuôn mặt già nua cũng đỏ bừng.
Vừa rồi ông ta giận dữ mắng Mạc Phàm quá liều lĩnh, còn bảo Mạc Phàm cúi đầu nhận sai, thực lực của Mạc Phàm như vậy cần sao?
Những người còn lại cũng trợn mắt há miệng, cả đám không nói nên lời.
Thực lực của Mạc Phàm không người có thể xem nhẹ, hiện giờ có thể khiến tất cả bọn họ cúi đầu.
- Tiểu tử này thực sự rất mạnh, Lâm Thiên Nam chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta.
Rất lâu sau, lão giả huyền y vô cùng bội phục nói.
Vẻ mặt thanh niên xung quanh đều mờ mịt.
- Không phải chỉ là một nhà giam sao, giỏi lắm à?
- Hồ đồ, nhà giam này có thể trấn chết rồng đó.
Những lời này như một tảng đá to rơi vào trong hồ nước, gợn sóng hủy thiên diệt địa xuất hiện trong lòng bọn họ.
Có thể trấn chết long, nhưng không trấn được Mạc đại sư?
Rồng không bằng người, cậu ta là thần tiên sao?
Vạn Diệt Lao Lung bị phá, năm ngón tay Mạc Phàm mở ra, Âm Dương Pháp Kiếm huyền bí đầy trời như chim chóc quay về, quay về tay hắn, biến thành trường kiếm màu xám lần nữa.
- Thiên Thành Diệt, nhà giam của ông đã bị tôi phá hủy, ông cũng thử pháp kiếm của tôi xem.
Mạc Phàm vung tay lên, trường kiếm xẹt qua một đường cong hoàn mỹ trong không trung, thân kiếm dài ra hơn mười mét, như khuynh thiên nhất kiếm nhanh chóng chém về phía đầu Thiên Thành Diệt.
Kiếm còn chưa hạ xuống, trên mặt biển chia ra làm một rãnh nước, sóng biển dập dờn sang hai bên, tạo ra sóng nước cao hai ba mét.
Thiên Thành Diệt nhíu mày, vẻ mặt không còn bình tĩnh như trước, có bối rối có sợ hãi có khó thể tin cũng có không cam lòng.
- Đây là bí pháp cấp cao gì thế, Vạn Diệt Lao Lung của tôi, rồng đều có thể trấn chết, vì sao không giam được một nhân loại nhỏ bé như cậu?
Thiên Thành Diệt giận dữ hét.
- Có thể trấn chết rồng thì nhất định trấn chết được người sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười khẽ.
Chư thiên vạn giới, 3000 thế cân bằng, chỉ có con người có nhân thân từ nhỏ, các tộc khác địa vị càng cao thì càng gần với hình người.
Một yêu muốn biến thành hình người, đều phải trải qua kiếp nạn tam tai lục nan cửu trọng, mấy trăm năm mới có thể tu luyện được, đa số đều chết trên đường thành nhân thân.
Chuyện này còn chưa rõ ràng sao, rồng không bằng người!
- Bí pháp này của tôi tên là Âm Dương Pháp Kiếm, chỉ là bí pháp bình thường, nhưng đủ để phá hủy Vạn Diệt Lao Lung.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Làm sao có thể!
Thiên Thành Diệt tức đến mức hai mắt bốc hỏa, khuôn mặt đỏ bừng.
Bí pháp của ông ta có thể trấn chết rồng, là tiên pháp, lại bị một bí pháp bình thường của Mạc Phàm phá hủy?
- Có tin hay không tùy ông.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Quả thật Âm Dương Pháp Kiếm là bí pháp bình thường ở Tu Chân giới, tối đa là trung cấp, còn chưa được tính là cao cấp.
Hắn nói xong không để ý đến Thiên Thành Diệt, pháp kiếm tiếp tục hạ xuống.
Thiên Thành Diệt vung ống tay áo, từng đạo tường nước xuất hiện trước người ông ta.
Những tường nước này đều do ông ta dùng Chân Khí ngưng tụ thành, mỗi tường nước tạo ra đều như sắt thép, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua.
- Vạn Diệt Lao Lung không có tác dụng, chỉ là nước ngưng tụ thành tường sẽ có tác dụng sao?
“Rắc rắc!” Tường nước vô cùng rắn chắc, dưới pháp kiếm màu xám không khác gì đậu hủ, trực tiếp bị chém thành đôi.
Thế đi của pháp kiếm không giảm, chém về phía Thiên Thành Diệt.
Mắt Thiên Thành Diệt khẽ đảo, hai tay không do dự chắn trên đỉnh đầu.
“Keng!” một tiếng trầm đục, như chuông lớn bị gõ vang lên.
Nơi 20 mét xung quanh Thiên Thành Diệt, mặt biển trầm xuống.
Thiên Thành Diệt chỉ khẽ ngăn, cơ thể bị đập vào trong nước.
ầ ế ể ắ ể ố ắ ể ấ“Rầm!” Pháp kiếm to lớn chém vào trong nước biển, nước bắn lên cao mười thước, mặt biển giống như bị cắt thành hai, một rảnh biển sâu xuất hiện.
Nước biển dâng lên cao, nước biển chảy ngược rơi vào trong nước lần nữa, gợn sóng kích động bắn lên.
Rất lâu sau mặt biển mới yên bình trở lại, không thấy bóng dáng Thiên Thành Diệt.
Không ít người nhíu mày, nhìn mặt biển.
- Thiên Thành Diệt bị chém sao?
Đúng lúc này, không biết người nào kêu lên.
- Thiên Thành Diệt ở bên kia, ông ta muốn bỏ chạy!
Mọi người nhìn theo ngón tay người này, chỉ thấy ở nơi cách trăm mét.
“Rầm” một tiếng, một lão giả ướt sũng và chật vật, khóe miệng còn có chút máu chui từ trong nước biển ra, vững vàng đứng trên mặt biển.
- Mạc đại sư, lần này tính cậu thắng, sau này chúng ta còn gặp lại!
Thiên Thành Diệt nghiến răng nhìn Mạc Phàm nói.
Ông ta nói xong không quay đầu lại, đạp nước bay nhanh, sóng nước bắn tung tóe hai bên người ông ta, trong chớp mắt đã đi xa mấy chục mét.