Thần Y Trọng Sinh

Chương 506



- Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần cậu quỳ lạy từ nơi này đến Linh Ẩn Tự xuất gia, cả nhà cậu đổi họ Mạc, chỗ tôi có một ngọc phù có thể tặng cho cậu, bảo vệ cả nhà cậu bình an.  

Tôn Thiên Long lấy một ngọc phù từ trong túi áo ra, cười mỉa nói.  

Nếu đắc tội Lục tiểu thư, đâu thể tha thứ dễ dàng.  

Nhục nhã tiểu tử này trước rồi nói sau, còn ngọc phù, tất nhiên không thể bảo vệ Mạc gia bình an.  

Con trai của mỹ phụ lúc trước, cho dù không cho bà ta bùa bảo mệnh cũng không chết được, cùng lắm là nằm ở bệnh viện vài ngày, anh ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.  

Còn tiểu nha đầu này, sống không quá 30 tuổi là định số.  

Muốn thay đổi phải mất ít nhất 30 năm tuổi thọ của anh ta, anh ta không ngu như thế.  

Tôn Thiên Long nói xong, trên lầu hai, khóe miệng Lục Kỳ nhếch lên, tươi cười đắc ý hiện trên mặt.  

Lần trước Mạc Phàm đưa cho cô ta một tấm ván gỗ, để cô ta bơi năm km.  

Lần này cô ta để Mạc Phàm quỳ lạy từ nơi này đến Linh Ẩn Tự, coi như là báo được thù.  

Từ nơi này đến Linh Ẩn Tự gần ba cây số, nếu quỳ lạy cả đường đi, thì gần như tàn phế rồi.  

Cạo đầu làm tăng, cả nhà thay tên sửa họ, chỉ nghĩ thôi, cô ta đã cảm thấy sảng khoái rồi.  

Đợi Mạc Phàm thành hòa thượng Linh Ẩn Tự, cô ta muốn thu thập Mạc Phàm thế nào chẳng được.  

- Tôn đại sư, đây là pháp khí sao?  

Bác gái lúc trước nhận ra bùa bảo mệnh nhìn chằm chằm ngọc phù này, vô cùng kinh ngạc hỏi.  

Pháp khí trân quý hơn bùa bảo mệnh lúc trước, bùa bảo mệnh dùng được một lần, pháp khí có thể sử dụng nhiều lần.  

Bà ta từng tham gia một hội đấu giá, một kiện pháp khí bán ra hơn 5000 vạn.  

Vậy mà đại sư này lấy ra một kiện pháp khí, giúp nhà này tiêu tai tị nạn.  

- Không sai, đây là một kiện pháp khí tôi ôn dưỡng nhiều năm.  

Tôn Thiên Long cười khẽ, giả mù sa mưa nói.  

- Chuyện này…  

Vừa nghe là pháp khí, cả Lâu Ngoại Lâu lập tức sôi trào hừng hực.  

Tiêu phí ở đây, có không ít người không phải người thường, tất nhiên biết pháp khí.  

- Tiểu tử, nếu cậu muốn cứu em gái cậu, vẫn nên dựa theo lời Tôn đại sư nói mà làm đi, ngay cả pháp khí đại sư cũng chuẩn bị tặng cậu rồi, thứ này cho dù có hơn một ngàn vạn cũng không mua được, cậu qua thôn này không còn cửa hàng như vậy nữa đâu.  

Một bác gái vô cùng hâm mộ nói với Mạc Phàm.  

Vừa nói, bác gái này vừa nhìn về phía Tôn Thiên Long, ánh mắt tôn kính hơn vài phần.  

“Bảo hắn quỳ lạy từ đây đến Linh Ẩn Tự xuất gia, cả Mạc gia thay tên sửa họ, ai cho anh ta lá gan lớn như vậy?”  

Ý niệm của hắn khẽ động, cảm ứng như thủy triều mãnh liệt mà ra.  

Chỉ trong chớp mắt, cả Lâu Ngoại Lâu được cảm ứng của hắn bao trùm.  

Một khí tức quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn, đúng là đại tiểu thư Lục gia cướp du thuyền của hắn ở đình Hồ Tâm, sau đó bị hắn trừng phạt: Lục Kỳ.  

Hắn vốn hoài nghi Tôn đại sư này có ý đồ gì đó, hóa ra là gặp người quen ở đây.  

- Nếu tôi không làm theo lời anh nói thì sao?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

Tôn Thiên Long nhíu mày, anh ta cũng không tức giận.  

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta coi bói cho người ta, cũng không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.  

Dựa vào một câu nói của anh ta, sao có thể khiến người ta xuất gia làm tăng, cả nhà sửa họ.  

Nếu có người tin, nếu người này không phải cùng đường bí lối, thì là đứa ngốc.  

Anh ta không sốt ruột, nói hai chữ.  

- Thiên Cơ!  

Dị sắc lóe lên trong mắt anh ta.  

Anh ta nhìn lướt qua cha mẹ Mạc Phàm, hai mắt lập tức sáng lên, cười mỉa xuất hiện trên mặt anh ta.  

- Không làm theo lời tôi nói cũng không sao, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một câu, nếu cậu cứ cố chấp, trong 10 năm, cha mẹ của cậu sẽ lần lượt vì cậu mà mất đi.  

Tôn Thiên Long nghiêm túc nói.  

Anh ta chỉ nhìn lướt qua, lại tìm được hai người chết, tiểu tử này đúng là sao chổi.  

Câu này vừa nói ra, bầu không khí vốn nặng nề, lập tức áp lực hơn nhiều.  

- Cái gì?  

Cả nhà Mạc Phàm ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt những người khác đều rất khó coi.  

Lúc trước Tôn đại sư này đoán Tiểu Vũ không sống tới 30 tuổi, đã gieo xuống hạt giống bất an trong lòng bọn họ.  

Hiện giờ ngay cả cha mẹ Mạc Phàm cũng không sống được 10 năm, chuyện này không khác gì họa vô đơn chí.  

- Tiểu tử, cậu có tin cậu không sống qua tối nay hay không?  

A Hào đến bên cạnh Tôn Thiên Long, tức giận nói.  

Không đợi anh ta ra tay, mấy bác gái vội vàng chắn trước người Tôn Thiên Long.  

- Tiểu tử, cậu muốn làm gì, nơi này là nơi công cộng, Tôn đại sư tốt bụng coi bói cho các cậu, các cậu không tin thì thôi, không nghĩ là thật được rồi, sao còn ra tay đánh người, dù gì Tôn đại sư cũng tốt bụng tMạcặng các cậu pháp khí tiêu tai tị nạn giá trị ngàn vạn, tốt bụng lại bị các người coi là lòng lang dạ thú.  

Một bác gái trong đó không sợ hãi quát lớn.  

Những người này chắn trước người Tôn Thiên Long, Tôn Thiên Long và Lục Kỳ ở trên lầu nhìn nhau cười hiểu trong lòng mà không nói.  

- Cảm ơn các dì.  

Tôn Thiên Long nói với mấy bác gái, khi nói chuyện còn không quên liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy đắc ý.  

Có các bác gái nhiệt tình này, anh ta giống như an toàn hơn nhiều.  

Dạo này vẫn còn rất nhiều người tốt.  

- Không cần cảm ơn, đại sư còn trẻ tuổi tâm địa lại vô cùng tốt bụng như cậu bây giờ quá ít, có chúng tôi tuyệt đối không để đám người kia làm gì cậu.  

Một bác gái trong đó cười nói, trong đáy mắt hiện lên chút tham lam.  

Bọn họ che chở đại sư này như vậy, đại sư nói phần lớn là duyên phận, chắc chắn cậu ta không để bọn họ về tay không.  

Đợi lát nữa đại sư cao hứng cũng đưa cho bọn họ bùa bảo mệnh và pháp khí gì đó, sau này bọn họ không cần lo lắng gặp phải chuyện xui xẻo, chuyện như vậy không tìm được ở nơi khác đâu.  

- Lùi ra đi, A Hào!  

Mạc Phàm khoát tay với A Hào.  

A Hào trừng Tôn Thiên Long một cái, không cam lòng lùi sang một bên.  

Một bác gái trong đó thấy Mạc Phàm quát A Hào lùi ra, lo lắng lập tức ít đi, nói lời thấm thía:  

- Tiểu tử, tôi thấy cậu cũng không giống đứa trẻ hư, vì cha mẹ và em gái cậu, cậu nghe lời Tôn đại sư tốt hơn, thà tin rằng là có, không thể tin là không, nhỡ đâu chuyện Tôn đại sư nói thật sự xảy ra, cậu hối hận cũng muộn rồi, dù sao cơ hội chỉ có một lần, cậu cũng chỉ có một cha mẹ và em gái, bọn họ là người thân nhất của cậu.  

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, làm như không nghe thấy lời bác gái “nhiệt tình” nói.  

Đời này hắn vì thay đổi tất cả mà đến, cần người khác nói cho hắn cái gì quan trọng hơn sao?  

- Anh chắc chắn việc anh nói sẽ xảy ra sao?  

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tôn Thiên Long, hỏi.  

Tôn Thiên Long thấy Mạc Phàm có chút động tâm, cười khẽ.  

- Cậu không tin cũng không sao, trong vòng 3 ngày chắc chắn cậu sẽ gặp phải phiền phức, đến lúc đó không quậy chết người, nhưng không tránh khỏi thấy máu, nếu trong vòng 3 ngày cậu bình yên vô sự, cậu có thể coi những lời tôi nói là gió thoảng bên tai, nhưng đến lúc đó cậu thật sự gặp tai ương thấy máu, cậu lo lắng chuyện tôi nói cũng không muộn, nếu tôi muốn giúp cậu sẽ không mặc kệ, chỉ cần cậu dựa theo lời tôi nói mà làm, miếng ngọc phù này có thể tặng cậu tiêu tai tị nạn.  

Tôn Thiên Long hào phóng nói.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, ánh mắt phát lạnh.  

- Anh đã thích tiêu tai tị nạn thay người ta như vậy, vậy anh có tính cho mình, hôm nay là ngày chết của anh không?  

Nói lời cuối cùng, bỗng nhiên Mạc Phàm cao giọng, như bảo kiếm đột nhiên rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.