Thần Y Trọng Sinh

Chương 542



Tỉnh Giang Nam, trong đình Thang Thần Hào.  

Tiểu khu này không chỉ gần sát trung tâm tài chính quốc tế tỉnh Giang Nam, bên cạnh là Phổ Giang đi ngang qua tất cả Giang Nam, vị trí địa lý rất tốt.  

Điều kiện như vậy khiến biệt thự ở tiểu khu này không có mấy vạn trở lên, thậm chí trên triệu căn bản không mua được, người ở khu này đều không phải người bình thường ở tỉnh Giang Nam.  

Trong một biệt thự xây theo phong cách Châu Âu, một lão giả tóc hoa râm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, râu tóc đều dựng lên, vẻ mặt tức giận.  

Lão giả này không phải ai khác, đúng là Lâm Chấn Sơn cha của Lâm Thiên Bắc, ông nội của Lâm Đào.  

Trước người ông ta, vẻ mặt Lâm Đào và mỹ nữ thư ký kia tái nhợt, mồ hôi đầm đìa quỳ trên đất.  

- Hai người ai nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra thế này?  

Lão giả trầm giọng hỏi, giống như sư tử nổi giận gầm thét, cả căn phòng như bị khí phách vô hình nhồi vào, bầu không khí lúc này hơi căng thẳng.  

Tuy bọn họ chỉ là chi thứ, nhưng từ thế hệ ông ta đã dần lớn mạnh hơn.  

Khi ông ta còn trẻ từng được một người đứng đầu chỉ điểm, bắt đầu tu luyện võ đạo, thực lực đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, được đẩy vào chính thống Lâm gia.  

Lâm Thiên Bắc con ông ta vì có cái đầu buôn bán, được ban thưởng cái tên Lâm Thiên Bắc, cũng trở thành chính thống của Lâm gia.  

Tuy Lâm Đào đang học võ, phương diện thuật pháp không có thiên phú, nhưng chỉ số thông minh hơn 150, còn cao hơn Einstein, sớm muộn gì cũng thành chính thống của Lâm gia.  

Chỉ cần ba đời là chính thống, sau này bọn họ sẽ là chính thống của Lâm gia, bất luận quyền lợi, địa vị đều có thể vượt rào.  

Ai biết Lâm Thiên Bắc đi một chuyến đến Đông Hải, lại bị một tiểu tử gia tộc vô danh biến thành phế nhân, tiệc rượu vào đại học có thể mượn sức nhân vật nổi tiếng ở Đông Hải cũng không hoàn thành, mặt mũi nhất mạch bọn họ lập tức bị mất hết.  

- Lão gia, tiểu tử kia chỉ nói một câu, Lâm tiên sinh liền biến thành như vậy.  

Nữ thư ký gợi cảm run run nói.  

- Một câu có thể khiến người ta tan xương nát thịt, là như vậy sao, Đào Đào?  

Lâm Chấn Sơn hỏi.  

- Đúng vậy, ông nội!  

Lâm Đào không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói, giống như rất sợ Lâm Chấn Sơn.  

Lâm Chấn Sơn nhíu mày, vẻ mặt khó coi.  

Một lời vỡ xương người ta, Tiên Thiên tông sư có thể làm được, pháp sư cấp bậc Chân Nhân cũng làm được, sao một đứa bé chưa tới 20 tuổi lại làm được?  

- Hai người có nghe nói về thân phận tiểu tử này không?  

- Hình như cậu ta là Mạc thần y Đông Hải, chuyện khác thì tôi không biết.  

Thư ký nói chi tiết.  

Nghe thấy câu này, lông mày Lâm Chấn Sơn giãn ra, trong mắt lộ ra chút khinh thường.  

- Là người chữa khỏi ung thư và superSARS đúng không, chuyện này cũng không kỳ lạ, chắc là ó người bảo vệ cậu ta ở phía sau.  

Nếu là người chữa được bệnh ung thư và superSARS, vậy thì có thể dễ hiểu.  

Loại người này không có thực lực gì, chắc chắn là được Hoa Hạ bảo vệ.  

Dù sao ung thư là bệnh nan y, superSARS là bệnh độc có tính trí mạng, nhân tài như vậy toàn bộ thế giới cũng không tìm được mấy người.  

- Có người bảo vệ cậu ta, chẳng trách nói không phải cậu ta thi triển pháp thuật, mà là người khác?  

Mắt Lâm Đào mở to sửng sốt nói.  

Anh ta thật sự bị pháp thuật của Mạc Phàm làm sợ hãi, nếu không phải Mạc Phàm thi triển, vậy không có gì phải sợ.  

- Hừ, chỉ là một tên dùng kỹ xảo giả thần giả quỷ mà thôi, một tiểu tử chưa tới 20 tuổi như cậu ta có thể nắm giữ pháp thuật chân chính được sao?  

Lâm Chấn Sơn khinh miệt nói, căn bản không để Mạc Phàm vào mắt.  

- Ông nội, vậy chúng ta làm sao bây giờ, nhất định không thể tha cho tên gia hỏa kia.  

Lâm Đào đứng dậy, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.  

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm có bản lĩnh kinh người, dọa anh ta không dám ngẩng đầu lên.  

Aibiết Mạc Phàm chỉ là một tên lừa gạt, điều này làm anh ta càng thêm phẫn nộ.  

Bại bởi một thiên tài không đáng sợ, dù sao thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.  

Nhưng anh ta đường đường là người Lâm gia, lại bị một tên lừa gạt ngược thảm như thế, vậy thì không được phép.  

- Phế đi con ông, sao ông có thể tha cho cậu ta dễ dàng, ông lập tức đến Đông Hải, nếu cậu ta đồng ý sửa họ theo họ Lâm chúng ta, thành nô lệ của Lâm gia, ông sẽ tha mạng cho cậu ta, nếu không ông sẽ để cậu ta nếm thử lợi hại của Băng Sơn Chưởng.  

Mạc Phàm có thể chữa trị bệnh ung thư và bệnh truyền nhiễm, nói lên y thuật của cậu ta không tệ.  

Nếu tài cán sử dụng vì ông ta, ngày sau tất có trợ giúp rất lớn với nhất mạch của ông ta.  

Không thể sử dụng vì ông ta, vậy thì chỉ có thể gi ết chết.  

Lâm gia bọn họ, ai cũng không được nhục như thế.  

Ông ta nói xong giơ một tay lên, đập mạnh xuống bàn đá cẩm thạch ở phía trước.  

“Rầm rầm…”  

Bàn đá cẩm thạch chấn động, mặt đất biệt thự chấn động, dưới nền đất tiếp tục chấn động, mãi mà không dứt bên tai.  

Một dấu tay xuất hiện trên bàn đá cẩm thạch, mặt đất phía dưới cái bàn cũng có dấu tay như vậy, dấu tay này không ngừng rơi xuống dưới, không biết sâu bao nhiêu trong đất.  

Lâm Đào mới đứng dậy, nhìn thấy một chưởng này, hai chân mềm nhũn lại quỳ trên đất.  

Vậy mà một chưởng của con người kh ủng bố như thế?  

Vừa hoảng sợ trong mắt anh ta chậm rãi hiện lên vui sướng.  

Ông nội anh ta đều đã ra tay, xem lần này Mạc Phàm có chết không?  

Cùng lúc đó, trên một nhà cao tầng ở Đông Hải, hai người một cao một thấp đứng trước gió.  

- Bắt đầu đi!  

Người đàn ông cao lớn nói.  

- Dạ, sư phụ!  

Người thấp hơn gật đầu, lấy một cái vò ra.  

Khi mở vò ra, một đám muỗi tương tự trùng tử bay ra, đen kịt một vùng, bay hội tụ trên bầu trời.  

Một tay người đàn ông cao lớn mở ra, một đám chân khí màu đen bay từ trong tay ông ta ra, bay về phía những trùng tử này.  

Trùng tử nhìn thấy đám khí đen kia như nhìn thấy đồ ăn, cắn nuốt điên cuồng những khí đen đó, chỉ trong phút chốc khí đen bị cắn nuốt không còn.  

- Đi thôi, mang Thái Âm Thần Thạch về cho ta.  

Người đàn ông cao lớn vẫy vẫy tay, cười nói.  

Trùng tử nghe thấy tiếng tản đi, biến mất trong gió Đông Hải.  

…  

Mạc Phàm rời khỏi chỗ Giang Thành, liền ra đình Hồ Tâm, bị chị họ và Lưu Phỉ Phỉ kéo đi dạo phố.  

Không gặp tám tháng, không dễ dàng gì mới gặp một lần, hắn cũng không tiện từ chối.  

Ngoài ra muốn tìm Âm Long còn cần một khoảng thời gian, bồi hai người đi dạo cũng không sao.  

Nhưng lần này hắn đã cảm nhận được đáng sợ của phụ nữ đi dạo phố.  

Bọn họ mới đi hơn hai tiếng, trong tay hắn có hơn hai mươi túi to, loại nào cũng có.Nếu hắn là người bình thường, chắc là mệt chết.  

Vậy mà hai người còn chưa mua xong, lại kéo hắn vào một tiệm trang sức.  

- Há miệng.  

Lý Thi Vũ cầm một món điểm tâm ngọt, để sát môi hắn.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, há miệng nuốt điểm tâm ngọt vào.  

- Thực ngoan.  

Lý Thi Vũ cười nghịch ngợm.  

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, Giang tư lệnh tìm em làm gì thế?  

Đường đường là tư lệnh Vân Châu, chạy tới tham gia tiệc rượu vào đại học của bọn họ, có quỷ mới tin.  

- Xác nhận em học trường nào.  

Mạc Phàm cười nói.  

Chuyện Long Tổ, vẫn không nên nói cho chị họ tốt hơn, biết quá nhiều không tốt với chị họ.  

- Hả?  

Lý Thi Vũ nhướn mày, không hỏi nhiều nữa.  

- Vậy Mạc đại soái ca của chúng ta chuẩn bị học trường nào.  

Lưu Phỉ Phỉ đang uống nước trái cây, hỏi.  

- Đại học Đông Hải.  

Mạc Phàm cười nói.  

- Thật vậy sao?  

Thân thể Lưu Phỉ Phỉ như bị kiềm hãm, giống bị điện giật, khó mà tin hỏi.  

Cô biết trong thư trúng tuyển của Mạc Phàm có một trường là đại học Đông Hải, cũng là trường kém nhất, vậy mà Mạc Phàm chọn đại học Đông Hải?  

- Hai người học cùng một trường này, Phỉ Phỉ cũng học đại học Đông Hải, nhưng là khoa điện ảnh và truyền hình…  

Hai mắt Lý Thi Vũ sáng lên, ái muội nói.  

Trước kia cô từng nghĩ hợp tác Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ, nhưng cả ngày Mạc Phàm xuất quỷ nhập thần, bọn họ gặp nhau được vài lần, không ngờ hai người cùng học một trường đại học, lần này hay rồi.  

- Vậy sau này mong Lưu đại mỹ nữ chiếu cố nhiều hơn.  

Mạc Phàm cười nhạt nói, trên mặt không có một chút kinh ngạc.  

Kiếp trước Lưu Phỉ Phỉ học đại học Đông Hải, hắn và Tuyết Nhi quen nhau vì Lưu Phỉ Phỉ, sao hắn không biết?  

- Anh học quốc phòng ở đại học Đông Hải, nên chiếu cố người phụ nữ yếu đuối khoa điện ảnh và truyền hình như tôi mới đúng?  

Lưu Phỉ Phỉ cười dịu dàng nói.  

Lưu Phỉ Phỉ mới nói xong, một giọng nói chói tai truyền từ bên cạnh đến.  

- Quốc phòng đại học Đông Hải, đúng là cần chiếu cố người khoa điện ảnh và truyền hình.