Long Nhược Tuyết sửng sốt, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Cô không rõ thực lực của Lâm Chấn Sơn lắm, nhưng hiểu rất rõ bản lĩnh của Âm Long.
Cô chỉ trúng một chưởng của Âm Long, nửa người không thể nhúc nhích, như bị đóng băng.
Lúc ấy nếu không phải anh trai cô liều chết bảo vệ, có khả năng cô đã chết trên tay Âm Long.
Vậy mà Mạc Phàm không sao, còn thoát khỏi Quỷ Trận được xưng là giam giữ cả rồng.
Đối diện Mạc Phàm, mắt Âm Long mở to, tươi cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ khiếp sợ.
- Tiểu tử, cậu không bị thương sao?
Khinh miệt trên mặt Lâm Chấn Sơn đã hoàn toàn biến mất.
Băng Sơn Chưởng của ông ta cho dù là đá cẩm thạch dày hai thước, cũng bị một chưởng của ông ta đập vỡ, vậy mà Mạc Phàm không bị sao.
Sắc mặt ba anh em Đỗ gia cũng thay đổi, bọn họ hiểu biết rất rõ thực lực của ba người kia.
Tuy ba người không dùng toàn lực, nhưng cũng không đến mức như vậy.
Long Cổ khẽ nâng mí mắt, trong mắt lóe lên khác thường.
- Tiểu tử, cậu quá càn rỡ, Quỷ Trận của tôi có chín, cậu phá được một trận, cậu thử ba trận này của tôi xem, Thần Phược.
Hổ Phược trói buộc thân xác con người, Linh Phược trói buộc linh khí con người, Thần Phược trói buộc thần thức con người, tam trận tề hạ, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng không khác gì người bình thường.
Ông ta quát một tiếng, trong mắt trên đầu lâu cốt trượng, hai luồng lửa đen bay từ trong cốt trượng ra, một trận pháp màu đen càng phức tạp hơn xuất hiện dưới chân Mạc Phàm.
- Tôi nói rồi, Quỷ Trận này của ông vô dụng với tôi, muốn trói buộc tôi, dùng Quỷ Trận Thập Nhị Đô Thiên của vu tộc ông còn tạm.
Mạc Phàm chỉ dùng một cước như trước, ba trận vẫn bị nghiền nát, không khác gì trận pháp lúc trước.
- Cái gì?
Sắc mặt Long Cổ thay đổi.
Mạc Phàm không thèm quan tâm, ánh sáng ngũ sắc lóe lên từ người hắn, đi về phía Lâm Chấn Sơn.
Lâm Chấn Sơn nhướn mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.
- Tiểu tử, cậu đừng hung hãn, Quỷ Trận không trói buộc được cậu, hôm nay cậu chỉ có thể chết rồi.
Ông ta giậm chân, thân thể lập tức nhảy lên ba thước, không khí trước người ông ta nhanh chóng biến thành một trường kiếm dài, ông ta nắm lấy đâm mạnh về phía Mạc Phàm, còn chưa tới gần, lực lượng nổ mạnh khiến mọi người cũng có thể cảm nhận được, cho dù là xe tăng hạng nặng, cũng bị lực lượng này nghiền nát.
Hoành Luyện tông sư bình thường, tối đa có thể thông qua tay, chân tới thi triển không khí kỹ.
Khắp nơi trên người Lâm Chấn Sơn, vậy mà đều có thể nén không khí.
Chỉ điểm này, nếu Mông Hãn Tiên Thiên Tông Sư Lạc gia ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ.
Ngay cả Hoành Luyện tông sư của Thiếu Lâm Tự lúc này cũng phải tán thưởng.
“Ha ha.” Mạc Phàm cười khinh thường.
Chơi không khí kỹ trước mặt hắn, hắn sẽ chơi với ông ta.
Ánh sáng ngũ sắc trên tay hắn tỏa ra, một chưởng đánh về phía Lâm Chấn Sơn.
Không khí kỹ hình cự kiếm như giấy mỏng dưới tay Mạc Phàm, nghiền nát.
“Bùm!” Không khí nổ tung, sóng khí quay cuồng đánh về phía Lâm Chấn Sơn.
Sắc mặt Lâm Chấn Sơn thay đổi, không đợi vết rạn lan tràn đến người ông ta, thân thể ông ta nhoáng lên một cái, thân thể vừa nhảy lên, chân như trường đao mang theo lực lượng tính nổ mạnh, xẹt qua trong không trung, chém về phía Mạc Phàm.
Một bên khác, trong mắt Âm Long chớp lóe ánh sáng lạnh, Thái Âm Chi Khí màu đen hóa thành hắc long còn to hơn trước gấp bội.
Hắc long này vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm đi nhiều.
Tiếng long ngâm có lực truyền ra, lập tức đánh về phía sau lưng Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, không có chút bối rối nào, một tay giơ ra ngăn cản.
“Keng!” Tiếng sắt đá chạm vào nhau vang lên, từ cánh tay Mạc Phàm và chân Lâm Chấn Sơn truyền đến, sóng khí đẩy ra.
Mạc Phàm đứng vững như Thái Sơn, nhưng sắc mặt Lâm Chấn Sơn thay đổi, lùi về phía sau.
Chân đao này của ông ta, cho dù là thép cứng cũng bị chặt đứt, nhưng không thể làm Mạc Phàm bị thương một chút nào.
Một chiêu đánh lùi Lâm Chấn Sơn, Mạc Phàm vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, năm ngón tay mở ra, một khí xoáy hình tròn xuất hiện trên một quyền của hắn.
- Tinh Toái!
Khí xoáy hình tròn rời khỏi tay, bay về phía hắc long gầm thét mà đến.
“Bùm!” Khí xoáy hình tròn và hắc long đụng vào nhau, hắc long như điêu khắc bị đánh nát, tiếng nổ mạnh ầm trời, Âm Long lùi lại theo.
Âm Long vừa lùi lại, cách đó không xa, Long Cổ niệm thần chú, mười đạo hắc khí bay từ trong đầu lâu ra, hóa thành một đám bóng dáng gần như là thực chất.
Những bóng dáng này lớn nhỏ không đều, có một số tương tự với hình người, có một số nửa người nửa thú, tướng mạo vô cùng hung dữ.
- Tiểu tử, lão phu ẩn cư ở Bắc Xuyên mấy chục năm, thu thập được mười Tà Thần này, nếu Quỷ Trận không thể trói buộc được cậu, vậy cậu thử những Tà Thần này xem.
ổ ềLong Cổ tức giận nói, chỉ về phía Mạc Phàm ở xa.
- Đi, ăn sạch huyết nhục của cậu ta!
Mắt mười quỷ thần sáng lên, biểu lộ bộ mặt hung ác, giống như sói đói đã đói bụng nửa tháng nhìn thấy dê béo, nhấc lên một vùng hắc vụ, xông về phía Mạc Phàm.
Từ xưa Bắc Xuyên là nơi nhân kiệt địa linh, ma quỷ trong Sơn Xuyên Hà Lưu rất nhiều.
Sở dĩ ông ta ẩn cư ở Bắc Xuyên, là vì nhìn trúng điểm ấy.
Những Tà Thần này là cỏ cây động vật thành tinh, được ông ta nuôi nhốt bằng phương pháp dưỡng quỷ, mỗi con đều có thực lực cấp bậc Tiên Thiên.
Giao Long ngàn năm bị ông ta bao vây, đã bị mười Tà Thần này cắn nuốt.
Mạc Phàm nhìn lướt qua những Tà Thần đó, mí mắt không thèm nâng.
Tà Thần gì chứ, chỉ là một số vật thành tinh, dựa vào pháp thuật tụ tập để ngưng tụ thành linh thể.
- Ông đã dâng đến cửa, vậy tôi sẽ thu hết toàn bộ.
Ý niệm của hắn khẽ động, Ma Văn Lôi Điện trong Đạo Cơ ở linh đài sáng lên, một chữ vang lên.
- Trảm!
Rõ ràng chỉ là một chữ, nhưng giống như Kinh Lôi ở Cửu Thiên đánh xuống.
“Răng rắc!”
Không đợi mười Tà Thần xông tới trước người hắn, mười đạo Lôi Điện cỡ thùng nước như kiếm đột nhiên xuất hiện trong không trung, đánh xuống mười Tà Thần này.
Vẻ mặt mười Tà Thần thay đổi, giống như nhìn thấy khắc tinh.
Bọn họ đều là linh thể thuộc tính âm, sợ nhất là thiên lôi trong trời đất.
Một đạo lôi đánh xuống, Tà Thần không biến mất, nhưng khói đen cuồn cuộn tỏa ra từ người bọn họ.
- Một lần không được, tôi lại trảm!
Hắn vừa nói xong, mười đạo sấm xét xuất hiện trên bầu trời, đánh về phía mười Tà Thần tiếp.
Những Tà Thần này thấy Kinh Lôi lại đánh xuống, mặc kệ mệnh lệnh của Long Cổ, phát ra tiếng kêu kỳ lạ, giống như điên rồi bỏ chạy vào trong cốt trượng.
- Chạy, ta cho các ngươi chạy sao?
Nhẫn trên tay hắn sáng lên, Tru Tà Kiếm xuất hiện trong tay hắn.
- Lại trảm!
Trường kiếm xẹt qua không trung, lôi quang như một đạo nguyệt nha phát ra âm thanh “tí tách”, chém về phía Tà Thần.
Không đợi những Tà Thần này bay vào trong đầu lâu, lôi điện nguyệt nha đã đến phía sau Tà Thần.
- Tiểu tử, cậu dám!
Sắc mặt Long Cổ hung ác nham hiểm, thân thể nhoáng lên một cái, xuất hiện trước người Tà Thần.
Những Tà Thần này đều là tâm huyết mấy chục năm của ông ta, sao có thể để Mạc Phàm chém giết dễ dàng.
Ngọn lửa màu đen trên cốt trượng toả ra, một hư ảnh đầu lâu phát sáng ngọn lửa màu đen xuất hiện, chắn trước lôi điện nguyệt nha.
“Răng rắc!” Lôi điện nổ tung, tiếng sấm dồn dập như gõ trống, hư ảnh đầu lâu ngọn lửa cũng biến mất theo.
- Chỉ là mười tà linh mà thôi, sao tôi lại không dám?
Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, trong mắt lại lóe lên lôi quang.