Thần Y Trọng Sinh

Chương 659



“Bốp!”  

Dược Lão đặt sách thuốc lên bàn, đứng dậy.  

Nghe nói bộ kinh thư này do đồ đệ Hoa Đà truyền xuống, sau khi phần đầu của Thanh Nang Kinh bị thiêu hủy, đồ đệ ông ta dựa theo trí nhớ chép lại, bên trong có rất nhiều điểm thiếu sót.  

Tuy chỉ là tàn quyển, nhưng ông ta hao phí rất nhiều công sức mới tìm được, cả Hoa Hạ chỉ có một bản.  

Đoạn Mạc Phàm đọc, hoàn toàn giống với bản sách thuốc này, còn bổ sung toàn bộ những chỗ thiếu.  

Ông ta nghiên cứu sách thuốc này mấy tháng, cũng tâm đắc một số chỗ.  

Ông ta cảm thấy Mạc Phàm bổ sung hết một phần kia đã không tệ rồi.  

- Đợi một chút, tiểu tử, sao cậu biết Thanh Nang Kinh Thượng Quyển?  

Mạc Phàm cười khinh thường, không trả lời Dược Lão.  

Chỉ là một bộ Thanh Nang Kinh mà thôi, nghe nói sách thuốc này do Hoa Đà viết, sớm đã thất truyền.  

Nhưng trong kho sách của Thần Nông Tông bọn họ có bản gốc, sao hắn có thể không biết?  

- Tôi không chỉ biết toàn bộ Thanh Nang Kinh, còn biết cách khiến dược khí trên người ông hóa hình.  

Mặt Mạc Phàm không đổi nói.  

Lão nhân này có thể nhìn thấy dược khí, y tiên bất tử hắn sẽ không nhìn ra được dược khí trên người ông già này sao?  

Ông già này hẳn là người có y thuật cao nhất trong số bác sĩ hắn gặp, dược khí trên người đã nồng đậm như sương, đến trình độ có thể ngưng khí hóa hình.  

Ở trên Địa Cầu có thể đến nước này, ông già đó có thể kiêu ngạo cả đời.  

Chỉ đáng tiếc, ông già này không biết cách dược khí hóa hình, chỉ có thể mắc kẹt ở ở ngoài dược khí hóa hình.  

Những dược khí này chỉ khiến ông ta có cảm giác như tắm trong thảo dược, không thể hóa thành bảo bối có thể chữa bệnh cứu người.  

Nếu có thể hóa dược khí thành hình châm, có thể lấy khí thay châm, tác dụng tốt hơn ngân châm, ngọc châm bình thường nhiều.  

Hóa dược khí thành đao, có thể rạch da, bắp thịt người bệnh, làm phẫu thuật cho người bệnh đó.  

Dược khí hóa hình, có rất nhiều tác dụng.  

Mạc Phàm vừa nói những lời này, mắt Lam Điệp mở to, trong con ngươi tràn đầy vẻ khó mà tin.  

Bản kinh thư kia là cô tìm giúp Dược Lão, tất nhiên cô biết lai lịch của kinh thư.  

Mạc Phàm có thể đọc Thanh Nang Kinh thất truyền đã khiến cô vô cùng khiếp sợ, vậy mà Mạc Phàm còn biết dược khí hóa hình.  

Cô từng nghe Dược Lão nói về dược khí vài lần, như sát khí, cũng giống hạo nhiên chi khí, bác sĩ mới có thứ này, chỉ khi dược khí hóa hình mới có tư cách được xưng là thần y.  

Nhưng mỗi lần nhắc tới dược khí hóa hình, Dược Lão đều lắc đầu nhìn trời thở dài, ý không cần nói cũng hiểu.  

Dược khí hóa hình, còn khó hơn lên trời.  

Vậy mà Mạc Phàm…  

Bắp thịt khô quắt trên mặt Dược Lão không ngừng co rúm, hai mắt lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, rõ ràng là cũng bị Mạc Phàm làm khiếp sợ.  

Hoa Đà có mở sọ phẫu thuật cho Tào Tháo ngàn năm trước, đó là dựa vào năng lực dược khí hóa hình.  

Ông ta nghiên cứu Thanh Nang Kinh không đầy đủ này, cũng là muốn tìm được phương pháp dược khí hóa hình.  

Ai biết tiểu tử này tự xưng có kinh văn dược khí hóa hình.  

- Tiểu tử, cậu biết kinh văn dược khí hóa hình sao.  

Dược Lão vô cùng kích động hỏi.  

Ông ta nói xong mắt tối sầm lại, cười đau khổ.  

Ông ta gần như tìm cả Hoa Hạ, đều không tìm được công pháp dược khí hóa hình, một tiểu tử chưa tới 20 tuổi có thể nhìn thấy dược khí trên người ông ta, sao có thể có, ông ta nghĩ nhiều rồi.  

- Thôi, cậu lấy linh dược của cậu ra đây, nể mặt nhãn lực của ông không tệ, tôi giúp cậu xem linh dược, có thể thông qua xét duyệt hay không phải dựa vào cậu rồi.  

Dược Lão thở dài, thất vọng nói.  

Mạc Phàm ngừng cười, một tay biến thành trong suốt, trực tiếp với vào trong một tủ kính, lấy Chu Nhan Quả từ trong ra.  

- Thứ này sẽ thuộc về tôi, tôi chỉ đọc kinh văn một lần thôi, có thể dược khí hóa hình hay không, phải dựa vào ông, thật giả ông tự mình xem.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Ông già này có thể tu y đạo đến mức này, hiển nhiên là chấp nhất với y đạo.  

Chỉ là một bộ kinh văn dược khí hóa hình mà thôi, cho ông ta cũng không sao?  

Kinh văn quý hơn Chu Nhan Quả vô số lần, nhưng chuyện này chỉ như hái hoa ven đường đối với hắn.  

- Vô cực nhi thái cực dã, lý ngụ vu khí, khí hữu vu hình, nhật nguyệt tinh túc, cương khí thượng đằng, sơn xuyên thảo mộc, nhu khí hạ ngưng, tư dương dĩ xương, dụng âm dĩ thành, dương đức hữu tượng, âm đức hữu vị, địa hữu tứ thế, khí tòng bát phương, ngoại khí hành hình, nội khí chỉ sinh, thừa phong tắc tán, giới thủy tắc chỉ...  

Mạc Phàm không quản Dược Lão có nghe hiểu hay không, lẩm bẩm.  

Dược Lão nhíu mày, mới đầu còn không để ý, nhưng vài câu kinh văn lọt vào tai, bỗng nhiên ông ta có cảm giác như thể hồ quán đính, dược khí vô hình quanh người bắt đầu tụ tán theo ý ông ta.  

- Chuyện này…  

Sắc mặt ông ta thay đổi.  

Đây rõ ràng là điềm báo dược khí ngưng tụ hóa hình, ông ta cố gắng rất nhiều lần, chưa bao giờ đi đến bước này.  

Chỉ vài câu kinh văn đã có tác dụng, nếu hiểu được toàn bộ kinh văn, chẳng phải…  

- Đây thật sự là kinh văn ngưng tụ dược khí sao?  

Dược Lão lẩm bẩm, trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc vui mừng.  

Trong lúc này, ông ta có cảm giác sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, vui mừng như điên hiện lên trên gương mặt già nua của ông ta.  

Ông ta không dám lơ là, vẻ mặt vô cùng chăm chú, ghi nhớ toàn bộ không sót một chữ Mạc Phàm nói.  

Mỗi lần ông ta nhớ kỹ một đoạn, trong Thức Hải hóa thành phù văn như nòng nọc bay ra, dung nhập vào trong dược khí quanh thân ông ta.  

Theo phù văn dung nhập vào dược khí, dược khí quanh người ông ta như mặt trời ló rạng, chen chúc ra ngoài cơ thể.  

Tiệm thuốc vốn bốn phía là mùi thuốc, trong chớp mắt bao phủ bởi mùi thơm ngát.  

Chỉ cần ngửi mùi thơm ngát này, sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái, lỗ chân lông toàn thân không có chỗ nào không thoải mái.  

Không lâu sau, dược khí nồng đậm đến cực hạn.  

Mạc Phàm thấy gần đến thời cơ, tiếp tục nói kinh văn.  

- Thuận ngũ triệu, dụng bát quái, bài lục giáp, bố bát môn, thôi ngũ vận, định lục khí, minh địa đức, lập nhân đạo, nhân biến hóa, nguyên chung thủy, thử chi vị hóa thành.  

Một chữ “thành” cuối cùng vừa vang lên, toàn bộ dược khí như thủy triều rút nhanh chóng co rút lại, ngưng kết.  

Sương mù bao phủ toàn bộ tiệm thuốc, chỉ trong phút chốc liền biến thành chất lỏng màu xanh to bằng nắm tay.  

- Ngưng!  

Hai mắt Dược Lão phóng tinh quang, khẽ quát một tiếng.  

Mấy phù văn màu vàng cuối cùng bay vào trong chất lỏng màu xanh, chất lỏng màu xanh chia ra làm chín.  

Chín chất lỏng màu xanh đè nén liên tục, chớp lóe thanh quang, biến thành một số châm thô hơn ngân châm bình thường.  

Mỗi chiếc châm dài ngắn bằng chiếc đũa, như phỉ thúy cực phẩm mài thành, lóe lên thanh quang, trôi nổi trước người Dược Lão.  

- Dược khí hóa hình, thật sự thành rồi?  

Dược Lão nhìn chằm chằm chín cây châm này, trên khuôn mặt tràn đầy vui mừng, hỏi.  

Ông ta mắc kẹt ở ngoài cửa dược khí hóa hình ba mươi năm, cuối cùng bây giờ cũng thành, chuyện này như đang nằm mơ không chân thực lắm.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua chín cây châm, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như nhìn thấy đứa bé hàng xóm đạt được món đồ chơi mới, không có cảm giác gì.  

- Có phải hiện giờ có thể xét duyệt linh dược của tôi hay không?  

Mạc Phàm thản nhiên hỏi.