Thần Y Trọng Sinh

Chương 683



Miệng Băng Ma há to, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.  

Ngọn lửa trên người Mạc Phàm đã đủ khiến anh ta khiếp sợ rồi, bỗng nhiên Mạc Phàm lại biến thành hình thái này.  

Hình thái này khiến Băng Hàn Ma Hồn không sợ hãi thứ gì lập tức nằm rạp xuống, tựa như nô bộc nhìn thấy bề trên, động vật nhìn thấy khắc tinh.  

Anh ta gọi Băng Hàn Ma Hồn ra nhiều lần như thế, chưa từng thấy tình huống như vậy.  

- Chuyện này…  

Vẻ mặt Tống Chung sửng sốt, hai mắt ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, thân là đại trưởng lão Thanh Bang, Vô Thường Kiếm trong tay anh ta chưa từng rời khỏi người, hiện giờ rơi xuống đất, vậy mà anh ta không phát hiện ra.  

- Chuyện này…  

Tươi cười trên mặt Liễu Như Phong cứng đờ, hai màu xanh hồng trên Thu Thủy Đao nhanh chóng biến mất, giống như e ngại khí tức trên người Mạc Phàm.  

Chính ông ta cũng lùi về sau theo bản năng, giống như con chuột thấy lão hổ.  

- Chuyện này…  

Quỷ Lão nhìn thấy kim sắc, ngũ sắc, tử sắc vây quanh Mạc Phàm, vội vàng ngừng hình, thân thể không tự chủ được run rẩy, trong đôi mắt đều là khiếp sợ.  

- Đây, đây, đây là tiên nhân sao?  

Quỷ Lão nói liên tục mấy chữ “đây”, lúc này mới nói ra suy nghĩ trong lòng bốn bọn họ.  

Tướng mạo của Mạc Phàm thay đổi cũng không có gì kỳ lạ, rất bình thường trong đám tu sĩ, Súc Cốt Công, Dịch Dung Thuật cái gì cũng có thể làm dễ dàng.  

Nhưng khí tức khiến tim người ta đập nhanh trên người Mạc Phàm, làm bọn họ không sản sinh ra một chút ý nghĩ chống cự, chắc chắn không phải khí tức của người, cũng không phải khí tức trên người tu sĩ.  

Khí tức này trên tu sĩ, lại càng trên người, cũng trên Băng Hàn Ma Hồn và huyết mạch Quỷ Tộc của ông ta, vậy chỉ có một khả năng: Khí tức tiên nhân tầng cao hơn.  

Trong vòng một năm Mạc Phàm từ đứa bé không có tiếng tăm gì, trở thành Mạc đại sư, sớm đã có người lan truyền Mạc Phàm là trích tiên.  

Bọn họ không ngờ Mạc Phàm thật sự là tiên nhân sống trên Địa Cầu.  

Vừa rồi Mạc Phàm nói bọn họ không đáng một đồng, bọn họ còn khinh thường.  

Hiện giờ xem ra Mạc Phàm nói không sai, ở trước mặt tiên nhân cho dù là Băng Hàn Ma Hồn hay huyết mạch Quỷ Tộc, quả thật không đáng một đồng.  

Một chữ: Trốn!  

ố ầ ể ề ốBốn người gần như không do dự, như chim nhạn gặp nguy hiểm, bay về bốn phía như điên.  

Bọn họ không có khả năng thắng Mạc Phàm, không trốn chỉ có chết.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, tươi cười điên đảo chúng sinh xuất hiện.  

- Các người ai cũng không chạy được.  

Hai tay hắn tạo thành chữ thập, màn hào quang trên không trang viên nhanh chóng co rút lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

“Keng…” Như có âm thanh va chạm vang lên, một quyền của Băng Ma đánh vào màn hào quang, phù văn màu vàng trên màn hào quang hiện lên, nhưng vẫn bất động.  

Vô Thường Kiếm, Thu Thủy Đao và Quỷ Lão cũng đều thử mọi loại phương pháp, nhưng không có tác dụng, chỉ có thể nhìn màn hào quang thu nhỏ lại bằng một gian phòng.  

Trên mặt bốn người không còn huyết sắc, trong mắt tràn đầy sợ hãi.  

Không đánh lại, còn không trốn thoát, bọn họ hoàn toàn là chim trong lồng của Mạc Phàm, không có gì đáng sợ hơn chuyện này.  

- Chuyện này…  

- Mạc đại sư thủ hạ lưu tình, tôi nguyện ý giúp cậu diệt trừ Lâm gia.  

Băng Ma thấy Mạc Phàm đi về phía anh ta, kích động nói, không còn không sợ như trước.  

- Tôi sẽ tự mình diệt Lâm gia, anh là người đầu tiên.  

Mạc Phàm không thèm để ý nói.  

Hắn muốn diệt Lâm gia còn cần người khác ra tay sao?  

Hắn nói Băng Ma là người chết đầu tiên, chuyện này đã định rồi.  

Bạch Ngọc Kiếm đảo qua, một đạo kiếm khí như dải lụa xẹt qua không trung.  

Tay nâng kiếm của hắn hạ xuống, đầu người bay ra ngoài, trên mặt tràn đầy biểu cảm không cam lòng.  

Băng Ma chết!  

Băng Ma vừa chết, Tống Chung không do dự quỳ xuống, trên mặt đều là hối hận.  

- Mạc đại sư tha mạng, Thanh Bang chúng tôi sẽ không là địch với Mạc gia, nguyện ý trở thành người lót đường cho Mạc gia ở Hoa Hạ.  

Anh ta tưởng rằng lần này có cơ hội diệt Mạc Phàm, nếu có thể giết Mạc Phàm, anh ta sẽ tiến cử trợ thủ của mình thành trưởng lão Thanh Bang, thế lực của anh ta ở Thanh Bang sẽ tăng lên.  

Cho nên Lâm Thiên Phong tìm đến anh ta, anh ta gần như không do dự đồng ý.  

Ai biết Mạc Phàm đáng sợ như vậy.  

Sớm biết như thế, anh ta tuyệt đối không lội vũng nước đục này, đợi Vạn Thiên Tuyệt Vạn đại sư ra sân tốt hơn.  

- Thanh Bang, lót đường?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, dời mắt nhìn Tống Chung.  

Tống Chung thấy Mạc Phàm có hứng thú, trong mắt có thêm chút chờ mong.  

Chỉ cần thoát được một kiếp hôm nay, Vạn Thiên Tuyệt sẽ xuất quan nhanh thôi, muốn Thanh Bang bọn họ thành lót đường cho Mạc gia, phải hỏi Vạn Thiên Tuyệt.  

- Đúng vậy, Mạc đại sư, có Thanh Bang chúng tôi ở đây, không ai dám động vào Mạc gia cậu.  

Tống Chung vội vàng nịnh nọt.  

- Anh là Thanh Long đại long đầu của Thanh Bang sao?  

Mạc Phàm giống như nhìn thấu tâm tư Tống Chung, hỏi.  

Sắc mặt Tống Chung khó coi, nhưng vẫn lắc đầu.  

- Nhưng tôi là một trong những trưởng lão của Thanh Bang.  

- Anh là Vạn Thiên Tuyệt cao thủ số một của Thanh Bang à?  

Mạc Phàm không để ý đến Tống Chung, tiếp tục hỏi.  

- Không phải,,,  

Sắc mặt Tống Chung khó coi nói.  

- Anh không phải hai người kia, có tư cách gì khiến Thanh Bang trở thành người lót đường cho Mạc gia tôi?  

Mạc Phàm cười hỏi ngược lại.  

Một trưởng lão mà thôi, ngay cả tư cách phát Thanh Long Lệnh cũng không có, còn để Thanh Bang thành lót đường cho Mạc gia họ.  

Giở trò trước mặt hắn, không biết sống chết.  

Bạch Ngọc Kiếm trong tay hắn nâng lên, kiếm khí chém về phía đầu Tống Chung.  

Đồng tử Tống Chung co rụt lại, trong mắt đều là hoảng sợ.  

- Mạc Phàm, cậu không thể giết tôi, Vạn Thiên Tuyệt sắp xuất quan, cậu giết anh em của ông ta, đợi ông ta đi ra sẽ không tha cho cậu.  

Bạch Ngọc Kiếm trong tay Mạc Phàm hơi dừng lại, cách đầu Tống Chung ba tấc.  

- Ông ta không tha cho tôi, lần này anh cảm thấy tôi sẽ tha cho Thanh Bang các anh sao?  

Mạc Phàm cao giọng nói, giống như hỏi giống như đáp.  

Thanh Bang dám chen chân vào ân oán giữa hắn và Lâm gia, đây đã là lần thứ ba Thanh Bang ra tay với Mạc gia.  

Thanh Bang không cần tồn tại trên Địa Cầu nữa.  

Hắn đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, không chỉ có thể sử dụng Dung Hỏa Chi Thuật, linh khí toàn thân tựa như thoát khuôn thành linh khí Tiên Thiên, là tu sĩ Hư Đan trên Địa Cầu, cũng là tu sĩ cảnh giới bán thần không nhất định không thể chiến.  

Cũng đến lúc để người tinh cầu này biết người nào không thể trêu chọc, người nào không thể động, chuyện gì cũng không thể làm.  

Thanh Bang là mục tiêu số một của hắn.  

- Cái gì?  

Trong mắt Tống Chung hiện lên chút khiếp sợ.  

Cho tới bây giờ đều là Thanh Bang bọn họ không tha cho người khác, vậy mà Mạc Phàm không tha cho Thanh Bang bọn họ?  

Mạc Phàm muốn làm gì?  

Chỉ trong chớp mắt, anh ta liền hiểu ý của Mạc Phàm, vẻ mặt ngẩn ra, trong mắt đều là khó mà tin.  

Mạc Phàm muốn diệt Thanh Bang bọn họ sao!  

Nghĩ đến chuyện này, trước mắt Tống Chung sáng lên, đường đường là một trong mười đại trưởng lão của Thanh Bang, lập tức thay thành bộ dạng tiểu nhân.  

- Cậu muốn tiêu diệt Thanh Bang chúng tôi sao, vậy thì tốt quá, tôi biết rất nhiều bí mật của Thanh Bang, tôi nguyện ý trở thành nô bộc của cậu, giúp cậu tiêu diệt Thanh Bang, đúng rồi, tôi cũng biết nơi Vạn Thiên Tuyệt bế quan, bây giờ chúng ta đến đó nói không chừng sẽ cắt ngang ông ta đột phá, với thực lực của cậu, giết ông ta dễ như lật bàn tay.  

Tống Chung cười nịnh nọt nói.  

Anh ta đâu quan tâm được nhiều như thế, hiện giờ anh ta sống sót được mới là quan trọng nhất.  

Mấy năm nay, anh ta giúp đỡ Thanh Bang không ít, vì mạng sống của anh ta chỉ có thể bán đứng Thanh Bang.  

Nếu Thanh Bang có thể diệt Mạc Phàm, tất nhiên anh ta cầu còn không được.  

- Anh nói xong chưa?  

Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, hỏi.  

Tống Chung cười, gật đầu.  

- Anh không có tư cách làm nô lệ của y tiên bất tử tôi, cho nên giết anh tốt hơn.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Nô lệ của y tiên bất tử hắn, ai muốn làm là được sao?  

Nhất là loại người hai mặt như Tống Chung, hôm nay có thể phản bội Thanh Bang, ngày mai có thể phản bội hắn, nhân cách xấu xí như thế nên giết thì hơn.  

Hắn vừa nói xong, kiếm khí hạ xuống.  

“Phốc!” Không để Tống Chung phản kháng, anh ta liền bị cắt thành hai nửa, máu tươi đầy đất.  

Tống Chung chết!