Cơ thể đám Lâm Thiên Phong run rẩy không thôi, giống như motor hình người run rẩy kịch liệt, biểu cảm đều giống như nhau, hoàn toàn là sợ ngây người.
Nhất là Lâm Thiên Phong, ông ta biết nhiều hơn, biểu cảm cũng khoa trương nhất.
Mắt ông ta mở to, miệng há lớn, âm thanh kinh ngạc liên tục phát ra từ miệng ông ta.
“A…”
- Tiên nhân, Mạc Phàm thực sự là tiên nhân sao?
Từ xưa Hoa Hạ có rất nhiều ghi chép về tiên nhân, Tượng Lão Tử, Trương Đạo Lăng, Lã Động Tân, vân vân, người nào cũng là thượng thiên nhập địa, không gì không làm được cuối cùng vũ hóa đăng tiên.
Cho dù hiện giờ có một số thầy bói, đạo môn nhân sĩ được gọi là tiên nhân, nhưng đều là danh xưng, bọn họ cách tiên nhân xa.
Trong ghi chép của Lâm gia, tuy linh khí trên Địa Cầu khô kiệt, gần trăm năm qua chưa từng xuất hiện tiên nhân, nhưng tiên nhân có tồn tại.
Lâm Thiên Nam Lâm gia bọn họ và Vạn Thiên Tuyệt Thanh Bang, chỉ cần tiến thêm một bước, cũng coi như tiến vào hàng ngũ tiên nhân.
Mạc Phàm thực sự là tiên nhân sao?
- Chuyện này…
Chẳng trách Lâm gia bọn họ thua thảm như thế, dưới tiên nhân đều là con kiến, người đấu với tiên, không khác gì con kiến đấu với người.
Lâm Thiên Phong lập tức như cà nhiễm sương.
Trong mắt những người khác là khó mà tin, nhìn vị tiên nhân là Mạc Phàm.
- Mạc tiên nhân, Lâm gia chúng tôi thua, là Lâm gia chúng tôi có mắt như mù, mong cậu nể mặt chúng tôi là phàm nhân, tha cho những con kiến như chúng tôi một đường sống.
Dù sao Lâm Thiên Phong cũng là gia chủ Lâm gia, nhanh chóng phản ứng kịp.
Mạc Phàm lắc đầu cười, ở trong mắt hắn Lâm gia như con kiến, hắn căn bản không thèm ngó tới.
Nếu là lúc hắn vừa đến Giang Nam, hắn vốn không cần để ý Lâm gia.
Nhưng mà hiện giờ, Lâm Thiên Phong tự hạ thấp thân phận xưng là con kiến, ý đồ nhận được thương hại của hắn, còn có tác dụng sao?
Nếu hắn không phải tiên nhân, Mạc gia đã bị diệt rồi.
- Đúng rồi, còn một việc tôi muốn nói cho ông, kiếp trước Mạc gia tôi bị Lâm gia các ông diệt, một đời này Lâm gia các ông lại định ra tay với Mạc gia tôi, nếu ông là tôi ông sẽ bỏ qua cho Lâm gia không?
Mạc Phàm uống trà cười nói.
- Cái gì?
Tuy Lâm Thiên Phong nghe có chút mơ hồ, nhưng không cần nghe hiểu quá nhiều là được, chỉ cần biết một phần trong đó.
Mạc Phàm là trích tiên tới báo thù.
Mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán ông ta xuống, trong chớp mắt một chút tơ máu cuối cùng biến mất.
Kiếp trước Lâm gia diệt Mạc gia, nếu ông ta là Mạc Phàm, ông ta sẽ diệt Lâm gia trước tiên, căn bản không đợi Lâm gia ra tay.
Nhưng nếu bây giờ ông ta nói vậy, đồng nghĩa với việc muốn chết.
- Nếu tôi là Mạc tiên nhân, tôi sẽ khiến Lâm gia thành nô lệ của Mạc gia, nô dịch ngàn năm.
Lâm Thiên Phong vụng trộm liếc nhìn Mạc Phàm nói.
Ổn định Mạc Phàm trước, Mạc Phàm có thể giết Quỷ Lão, nhưng sau lưng Lâm gia bọn họ còn quân bài chưa lật, Lâm Thiên Nam vô địch thiên hạ.
Chỉ cần giữ được tính mạng, Lâm gia bọn họ còn cơ hội xoay người.
Mạc Phàm chỉ là trích tiên, không phải là tiên nhân thật sự có bản lĩnh khai thiên tích địa, chắc chắn Mạc Phàm hiện giờ không phải đối thủ của Lâm Thiên Nam.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lâm Thiên Phong một cái, giống như nhìn thấu mục đích của Lâm Thiên Phong.
- Quả nhiên ông không phải y tiên bất tử tôi.
Lâm gia muốn trở thành nô lệ của hắn, nô lệ của y tiên bất tử hắn có cấp bậc thấp như vậy sao?
- Chuyện này…
Lâm Thiên Phong nhướn mày, ánh mắt phát lạnh.
Ông ta chậm rãi đứng dậy, chỉnh sửa quần áo.
- Mạc tiên nhân, rốt cuộc cậu muốn thế nào, cậu đừng quên sau lưng Lâm gia chúng tôi còn có Lâm Thiên Nam, cậu giết Dư tổng Chu tổng tôi không so đo với cậu, nhưng cậu dám ra tay nữa, Lâm Thiên Nam sẽ diệt Mạc gia cậu, cho dù cậu là tiên nhân cũng không làm gì được, cậu suy nghĩ kỹ chưa.
Dù sao đã đến nước này, ông ta dứt khoát bình nứt không sợ bể, ông ta không tin ngay cả Lâm Thiên Nam mà Mạc Phàm cũng không sợ.
Lâm Thiên Phong vừa nói xong, trước mắt đám Mộc Hồng Viễn sáng lên, trên mặt là cười khẽ.
Theo như lời đồn, Lâm Thiên Nam có quan hệ với Lâm gia.
Lam gia đứng ra bác bỏ tin tức này nhiều lần, giải thích chuyện này, không ngờ Lâm Thiên Nam thật sự là chỗ dựa vững chắc của Lâm gia.
Lâm Thiên Nam đứng đầu thiên hạ, không phải người Quỷ Lão có thể so sánh.
Mộc Hồng Viễn còn cười chưa quá một giây, sắc mặt lập tức khó coi.
- Không…
Tiếng kêu hoảng loạn vang lên, đám Mộc Hồng Viễn có người nhảy cửa sổ, có người lấy lão tổng khác chắn trước người, phòng ngừa Bạch Tiểu Hàn nhìn trúng.
Nhưng mà âm thanh “răng rắc” vang lên trừ Lâm Thiên Phong ra.
Một đám người tư thế khác nhau, miệng đều há to, vẫn duy trì biểu cảm trước khi bị đông lạnh.
Một khắc trước Mộc Hồng Viễn, Phương Thần Vũ và gia chủ nhà giàu có Giang Nam còn sống, trong chớp mắt chết hết.
Trong mắt Mạc Phàm không có một chút dao động, căn bản không để Lâm Thiên Nam vào mắt.
Lâm Thiên Phong lấy Lâm Thiên Nam uy hiếp hắn, đúng là muốn chết.
Nếu hắn dám diệt Lâm gia, đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với Lâm Thiên Nam.
- Tôi biết Lâm gia ông có ân với Lâm Thiên Nam, nhưng Lâm Thiên Nam dám động vào người Mạc gia tôi, Lâm Thiên Nam cũng phải chết.
Mạc Phàm tự tin nói, trong mắt chớp lóe sắc bén.
Một đời này, người nào dám động vào người nhà hắn người đó chết, Lâm gia như vậy, Lâm Thiên Nam cũng như thế, Quân Khương Lâm cũng không ngoại lệ.
- Cho nên ông cũng chết đi.
Mạc Phàm nói tiếp.
Lâm Thiên Phong lùi về sau mấy bước, trên mặt là hung dữ.
- Cậu, tôi thành quỷ cũng không tha cho cậu, nếu có kiếp sau tôi nhất định phải diệt Mạc gia cậu.
- Ông không có cơ hội.
Hắn khẽ búng ngón tay, như thử đàn tranh, một đạo bạch quang biến mất vào trong cơ thể Lâm Thiên Nam.
Lâm Thiên Phong nhìn về phía tay ông ta, trên mặt hiện lên vẻ kỳ lạ.
Cơ thể ông ta lập tức như cát điêu khắc, cơn gió bên ngoài cửa sổ thổi vào, nhanh chóng biến thành hạt cát rơi xuống đất.
“A…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Muốn có đời sau, phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Mạc Phàm uống một hơi cạn sạch chén trà nói.
Ý niệm hắn vừa động, một đám phù văn bay từ người hắn ra, bay vào trong mi tâm những mỹ nữ mặc sườn xám mặt không còn chút máu, xóa sạch trí nhớ bọn họ, đứng dậy rời đi.
Kế tiếp là Lâm Khuynh Thiên.
Để lại thư ký mỹ nữ của Lâm Thiên Phong nói chuyện một mình trong điện thoại.
Tỉnh Giang Nam, tháp Đông Phương, đây là kiến trúc cao nhất tỉnh Giang Nam.
Lâm Khuynh Thiên cho một tay vào túi, một tay cầm rượu vang, đứng trên sàn thủy tinh nói.
Dưới chân là độ cao 400 mét, chỉ cần thủy tinh tầng này vỡ, sẽ trực tiếp rơi xuống, rất nhiều người sợ độ cao đứng ở đây chân như nhũn ra, có một số người còn nằm sấp trên kính, không dám cử động.
Phía sau Lâm Khuynh Thiên, đám Phạm Nhất Trần, Phương Tử Nhạc cười như không cười, cũng đứng trên sàn thủy tinh.
- Nhất Trần, cậu biết cảm giác rơi từ trên cao xuống thế nào không?
Lâm Khuynh Thiên uống một ngụm rượu, lùi trở về hỏi.