- Trái tim của em không tốt không thích hợp với hoạt động mạnh như nhảy Bungee, nhưng sẽ vô cùng k1ch thích.Phạm Nhất Trần cười nói.
- Trái lại em từng thử rồi, như anh ăn dưa hấu, nhưng không có dao, sau đó ném mạnh nó xuống đất, vô cùng đã nghiền.
Phương Tử Nhạc cười quỷ dị nói.
Anh ta từng thôi miên một tình địch, tình địch này ngã từ tầng cao xuống, anh ta đi quan sát toàn bộ quá trình, rất k1ch thích.
- Phương thiếu, nhất định là anh chưa từng thấy Tiên Thiên Tông Sư nhảy từ nhà cao tầng xuống.
Dư Bân ra hiệu bằng tay rơi xuống, cười âm hiểm nói.
- Vậy sẽ vô cùng k1ch thích.
- K1ch thích hay không, anh sẽ thấy cảnh tượng có người nhảy xuống nhanh thôi.
Lâm Khuynh Thiên cười nói.
Anh ta nói với Quỷ Lão rồi, bọn họ sẽ để Mạc Phàm còn một hơi cuối cùng, để Mạc Phàm và những người Mạc gia khác còn sống nhảy từ tháp Đông Phương xuống.
Để cho cả Giang Nam biết, đắc tội Lâm gia bọn họ sẽ có kết cục gì, cũng vì trút giận cho anh ta.
Vậy mà một tên tiểu tử thắng anh ta ba lần, tuyệt đối không thể thắng lần thứ 4.
- Vậy em chúc mừng Lâm thiếu.
Phạm Nhất Trần cười nói.
Khóe miệng đám Phương Tử Phong, Phương Tử Nhạc và Dư Bân nhếch lên, đều cười.
Bọn họ đều ăn khổ chỗ Mạc Phàm, cuối cùng cũng đến lúc báo thù.
- Lâm thiếu, khi nào tiểu tử kia được đưa tới?
Phương Tử Phong hỏi.
- Chờ một lát, sẽ nhanh thôi.
Lâm Khuynh Thiên tự tin nói.
Lúc này, chắc là Mạc Phàm chỉ còn lại chút sức lực.
- Nếu còn thời gian, chúng ta gọi mấy mỹ nữ trợ hứng trước, chuyện tốt như thế nếu không có mỹ nữ vây xem, chẳng phải không thú vị sao?
Phương Tử Phong cười nói.
Nếu muốn báo thù, tất nhiên phải báo cho Mạc Phàm hoài nghi nhân sinh, thiên sinh vạn thế không dám đắc tội bọn họ.
- Có thể.
Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch miệng.
Phương Tử Phong cười khẽ, chỉ trong chốc lát, một đám mỹ nữ mặc lễ phục trễ ngực trang điểm đậm, oanh oanh yến yến đi đến.
Bọn họ vừa thấy Lâm Khuynh Thiên, mắt lập tức sáng lên.
Bọn họ đến đây đều là dụ dỗ con rùa vàng, Lâm Khuynh Thiên là con rùa vàng lớn nhất trong tứ thiếu Giang Nam.
Không chỉ có Lâm Khuynh Thiên ở đây, những người khác cũng là quý công tử nổi tiếng ở Giang Nam.
Một đám mỹ nữ không do dự, lập tức nhào tới.
- Lâm thiếu, có trò hay gì thế, mà gọi chúng em đến đây?
Một mỹ nữ tóc ngắn màu đỏ tựa vào người Lâm Khuynh Thiên, như làm nũng hỏi.
- Có người đánh cược với Lâm thiếu, thua phải nhảy xuống tháp Đông Phương, hôm nay là ngày cuối cùng.
Phạm Nhất Trần giải thích.
- Đánh cược với Lâm thiếu, người nào lớn mật như vậy, không phải chắc chắn sẽ thua sao.
Mỹ nữ tóc đỏ cười nói.
- Các em nghe nói đến Mạc đại sư Đông Hải chưa.
Lâm Khuynh Thiên cười khẽ hỏi.
- Là người Đông Hải chạy khắp nơi trêu chọc phiền phức, chạy đến Giang Nam gây chuyện sao?
Một mỹ nữ bên cạnh Phương Tử Phong hỏi.
Thiên Thành Diệt tuyên bố muốn Đông Hải, rất nhiều phú hào thành phố Đông Hải chạy đến Giang Nam tị nạn.
Khi bọn họ bồi những phú hào đó, nghe được từ miệng những phú hào đó.
- Chính là cậu ta.
Phương Tử Phong nâng cằm mỹ nữ kia lên nói.
- Vậy hôm nay có trò hay để xem rồi.
Một đám mỹ nữ cười đùa nói.
Lâm thiếu đánh cược với Mạc đại sư, người nào thua người đó nhảy tháp Đông Phương, chuyện lớn như thế, chắc chắn ngày mai sẽ lên đầu đề báo Giang Nam.
- Sao Mạc đại sư kia còn chưa tới, không phải là không dám tới đấy chứ?
Mỹ nữ tóc đỏ cười nói.
- Tôi cũng thấy vậy, dù sao cũng là đánh cược với Lâm thiếu chúng ta.
- Không sai!
Một đám mỹ nữ vỗ mông ngựa Lâm Khuynh Thiên.
Đây là Lâm thiếu, một Mạc đại sư, sao có thể thắng.
Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch miệng, trong mắt hiện lên đắc ý, cười hài lòng.
- Hô hô, đợi xem.
Anh ta vừa nói xong, giọng nói của Mạc Phàm truyền từ bên cạnh đến.
- Không cần đợi, tôi đến rồi, các người có thể nhảy từ đây xuống.
Giọng nói này vang lên, mọi người chỉ cảm thấy chớp lóe bạch quang, mọi người nhìn nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Mạc Phàm thản nhiên đứng trên sàn thủy tinh.
Ngón trỏ Mạc Phàm chớp lóe bạch quang, lướt qua không trung, một lỗ hổng to xuất hiện, gió thổi vù vù vào trong.
Mắt đám Lâm Khuynh Thiên mở to, tựa như gặp quỷ, sắc mặt khó coi.
Đám Quỷ Lão còn chưa tới, vậy mà Mạc Phàm tự mình đến đây, còn không bị thương chút nào.
Trong chớp mắt, sắc mặt đám Lâm Khuynh Thiên khó coi, không nói nên lời, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
- Anh là Mạc đại sư Đông Hải sao, nếu đã đến đây, còn không mau nhảy xuống.
Mỹ nữ tóc đỏ không rõ tình huống cười nói.
Mỹ nữ tóc đỏ này mới nói xong, trán đám Lâm Khuynh Thiên đầy mồ hôi.
- Quỷ Lão đâu?
Lâm Khuynh Thiên trầm giọng hỏi.
- Tôi đến đây, cậu cảm thấy thế nào?
Mạc Phàm cười khẽ, hỏi ngược lại.
Sắc mặt đám Lâm Khuynh Thiên khó coi đến mức tận cùng, không dám thở mạnh.
Quỷ Lão chưa tới, vậy có nghĩa là bọn họ thua.
- Làm sao có thể?
- Các người đều đã ở đây, vậy thì nhảy xuống hết đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Những người này đều tụ tập ở đây, giảm bớt thời gian hắn đi tìm từng người.
- Cái gì?
Mặt đám Phạm Nhất Trần không còn chút máu.
Bọn họ còn mời mấy mỹ nữ đến đây, ai biết không nhìn thấy Mạc Phàm xấu mặt, trái lại là bọn họ nâng cục đá đập vào chân mình.
- Lâm thiếu!
Bọn họ đều ăn khổ chỗ Mạc Phàm, biết tình tình của Mạc Phàm rồi, tất nhiên không dám động vào Mạc Phàm, tất cả đều nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên, trên mặt không còn kiêu ngạo như trước.
Nếu Lâm Khuynh Thiên không cứu bọn họ, hôm nay bọn họ xong rồi.
Đám mỹ nữ vừa rồi còn cười, lập tức không cười được nữa.
Ngực bọn họ không nhỏ, nhưng không ngu dốt.
Chỉ sợ Lâm Khuynh Thiên này đánh cược, không thắng chỉ có thua.
Ánh mắt một đám mỹ nữ nhìn Mạc Phàm khác thường hơn nhiều, không ít người vội vàng rời khỏi người đám Lâm Khuynh Thiên.
Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên khó coi, hai mắt gần như phun lửa, quả đấm không tự chủ nắm chặt lại.
Anh ta xem thường Mạc Phàm rồi, vậy mà đám Quỷ Lão không phải đối thủ của Mạc Phàm, anh ta lại thua rồi, thua bốn lần trên tay một người.
- Mạc Phàm, tôi thua, cậu chắc chắn muốn tôi nhảy xuống à, tôi mà nhảy xuống, Mạc gia các cậu sẽ là kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia.
- Kẻ thù không đội trời chung sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
ấ ế ấ ế ể ồ- Lâm gia cậu ra tay với Mạc gia, cậu cảm thấy chúng ta không phải kẻ thù không đội trời chung à? Nếu cậu cảm thấy như vậy chưa tính, trước khi tới nơi này, tôi đã giết đám Lâm Thiên Phong ở quán trà, bây giờ các cậu có thể nhảy rồi.
- Cái gì?
Lỗ chân lông trên người đám Lâm Khuynh Thiên lập tức nổ tung.
Bọn họ biết đám Lâm Thiên Phong đợi tin ở quán trà, Mạc Phàm biết, chắc chắn lời cậu ta nói là thật.
Mạc Phàm dám giết Lâm Thiên Phong, vì sao không dám giết bọn họ.
Mắt Lâm Khuynh Thiên khẽ đảo, bắt lấy mỹ nữ bên cạnh còn chưa rời đi.
- Mạc Phàm, cậu để chúng tôi nhảy cũng được, tôi sẽ mang cô bé này đi cùng.
Anh ta không tin Mạc Phàm sẽ mặc kệ sống chết của người bình thường.
- Lâm thiếu, đừng mà!
Sắc mặt mỹ nữ tóc đỏ tái nhợt, hoảng sợ kêu lên.
Nhảy từ tháp Đông Phương xuống, chắc chắn sẽ bị nát bét.
Những người khác cũng bắt chước theo, bắt mỹ nữ bên cạnh làm lá chắn.
- Các người cảm thấy có tác dụng sao?
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên hồng quang, hai mắt lập tức như trăng máu, từng đạo huyết quang bay từ trong mắt hắn ra, bắn về mắt mấy người.
Đám Phạm Nhất Trần lập tức như tượng gỗ buông những mỹ nữ đó ra, đi về phía lỗ hổng, một đám người biến mất trong tháp Đông Phương.
Nhưng Lâm Khuynh Thiên không chỉ không nhúc nhích, khí tức quỷ dị trên người lan tràn ra, giống như một trái bom sắp nổ mạnh.