Thần Y Trọng Sinh

Chương 694



Hắn nhìn thoáng qua di động, là số ở Giang Nam, không lưu, cũng không xa lạ, là số của Tuyết Nhi.  

Dãy số này Tuyết Nhi dùng bốn năm đại học, hắn sớm đã khắc vào trong tim.  

Hắn hơi nhếch miệng, cười khẽ, nhận điện thoại, một giọng nói khác truyền từ trong ra.  

- Lâm gia bị anh diệt à?  

- An Hiểu Hiên?  

Mạc Phàm nhíu mày nói.  

Số di động là của Tuyết Nhi, nhưng người gọi điện lại là An Hiểu Hiên.  

Hắn lập tức thoải mái hơn, số điện thoại này là An Hiểu Hiên làm giúp cho Tuyết Nhi, tên chủ số là An Hiểu Hiên.  

- Đúng vậy.  

An Hiểu Hiên thản nhiên nói.  

Trải qua chuyện ở phòng đấu giá Đường Triều, thái độ của An Hiểu Hiên với Mạc Phàm khách sáo hơn nhiều…  

- Cô cảm thấy là tôi sao?  

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.  

- Không phải mà cũng có thể là anh lắm.  

An Hiểu Hiên suy đoán.  

Mạc Phàm và Lâm Khuynh Thiên có mâu thuẫn, Mạc Phàm lại họ Mạc, thực lực cũng không kém, khả năng là Mạc Phàm rất cao.  

Nhưng Lâm gia quá cường đại, trên đời này người cùng họ nhiều lắm, tuyệt đối không phải thế lực Mạc Phàm có thể tiêu diệt.  

- Vậy cô cứ coi là không phải.  

Mạc Phàm không nóng không lạnh nói.  

Lòng đầy nghi ngờ, hắn nói cho An Hiểu Hiên phải, An Hiểu Hiên cũng sẽ nghi ngờ.  

- Nhưng mà?  

An Hiểu Hiên nhíu mày.  

- Cô tìm tôi là vì chuyện này sao, nếu là chuyện ấy, tôi tắt máy đây.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

- Đợi một chút, tên khốn…  

Ở bên kia điện thoại, trước cửa biệt thự xa hoa, An Hiểu Hiên mặc váy màu đỏ, giày cao gót màu đỏ, dựa vào cây cột tức đến mức giậm chân.  

Cô không phải là Tuyết Nhi, nhưng cũng là mỹ nữ Giang Nam nổi tiếng, những người theo đuổi cô có thể vòng quanh Giang Nam vài vòng.  

Bình thường chỉ cần cô nói một câu, những nam sinh này sẽ coi lời cô nói như thánh chỉ, thậm chí một ánh mắt của cô, đều khiến không ít người coi là của quý.  

Vậy mà Mạc Phàm đối với cô rất xa cách, điều này làm cô vô cùng tức giận.  

Lúc này cô ước gì có thể đá Mạc Phàm trọn đời vô sinh không dục.  

- Ừm, còn chuyện gì sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Tôi đang tham gia party do một kẻ tiện nhân tổ chức với Tuyết Nhi, lát nữa anh tới đây đi, Tuyết Nhi chuẩn bị mời anh ăn cơm, anh tìm một chiếc xe tới đón chúng tôi, nhớ rõ phải mang một chiếc xe thật oách đấy.  

An Hiểu Hiên bĩu môi, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt rất khó chịu, kìm nén lửa giận nói.  

Chuyện bồi Tuyết Nhi ăn cơm, có không biết bao nhiêu người cầu còn không được, vì cơ hội như vậy, những nam sinh này đều ước gì đưa hết tài sản gia tộc cho cô, mời cô giúp đỡ, cô đều chẳng thèm ngó tới.  

Nếu cô còn hoài nghi Lâm gia bị Mạc Phàm diệt, cô lập tức tắt điện thoại, không cho Tuyết Nhi ăn cơm với Mạc Phàm.  

- Hả?  

Mạc Phàm nhướn mày.  

- Tổ chức party ở biệt thự số 1 Thịnh Thế Trang Viên sao?  

- Sao anh biết?  

Mắt An Hiểu Hiên chớp chớp, vội vàng nhìn xung quanh, xác nhận xem Mạc Phàm có ở gần đây hay không, lúc này mới ngạc nhiên hỏi.  

Cô chưa nói cho Mạc Phàm biết địa chỉ chỗ bọn họ đang ở, sao Mạc Phàm biết được?  

Mạc Phàm cười khinh thường, kẻ tiện nhân mà An Hiểu Hiên gọi chỉ có một là Tống Tử Duyệt.  

Tống gia là một trong tứ đại gia tộc ở Giang Nam, khi dân quốc là nhà giàu số một nổi tiếng ở Hoa Hạ, hiện giờ sản nghiệp ở khắp trong ngoài Hoa Hạ, thực lực mạnh hơn Lâm gia nhiều.  

Nghe nói Tống gia có quan hệ với gia tộc Wiki gia tộc thần bí ở nước ngoài, cụ thể thế nào thì không ai biết.  

Tống Tử Duyệt là đại tiểu thư Tống gia Giang Nam, thường xuyên mở party ở số một Thịnh Thế Trang Viên, được mời đều là thiên kim nổi tiếng Giang Nam.  

Mục đích của Tống Tử Duyệt chỉ có một, để đại tiểu thư Giang Nam vây quanh cô ta.  

Tính cách của Tuyết Nhi ôn hòa, không để việc này ở trong lòng, mỗi lần được mời đều như đi ngang qua sân khấu, nhưng An Hiểu Hiên không tốt tính như vậy, luôn khó chịu khi nhìn Tống Tử Duyệt.  

Tống Tử Duyệt cũng không ôn hòa với Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên, cơ bản có cơ hội sẽ nhục nhã Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên.  

Hắn tham gia party của Tống Tử Duyệt với Tuyết Nhi một lần, tất nhiên bị Tống Tử Duyệt chế nhạo không ít.  

Ngày đó là lần đầu tiên hắn thấy Tuyết Nhi tức giận, bình thường Tống Tử Duyệt kiêu ngạo quen rồi, thấy Tuyết Nhi tức giận, nói mấy câu đã bị Tuyết Nhi khiến thương tích đầy mình, khóc rời đi.Từ đó về sau, Tống Tử Duyệt không dám mời Tuyết Nhi nữa.  

Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, khóe miệng hắn không tự chủ hiện lên tươi cười.  

- Cô không cần biết sao tôi lại biết, tôi lập tức qua đó.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Hắn gọi điện thoại cho Mộc Phong Nhạc, ngựa quen đường cũ đi đến Thịnh Thế Trang Viên.  

Rõ ràng chỉ là một bước, mặt đất như được rút ngắn lại, vượt qua trăm mét, tốc độ còn nhanh hơn xe.  

Bên ngoài biệt thự số một Thịnh Thế Trang Viên, vẻ mặt An Hiểu Hiên mờ mịt, cô còn định hỏi Mạc Phàm vì sao biết vị trí của bọn họ, trong điện thoại truyền đến tiếng “tút tút tút”.  

- Khốn nạn, dám tắt điện thoại của lão nương, nhất định phải để Tuyết Nhi thu thập anh ta thật tốt.  

Cô tức đến mức nghiến răng nghiến lợi mắng.  

Cô còn chưa mắng được vài câu, một thị nữ đi từ trong phòng khách ra.  

- An tiểu thư, đồ của Tống tiểu thư nhà tôi sắp bắt đầu triển lãm, tiểu thư nhà tôi bảo cô qua đó, cô có muốn đi chưởng nhãn không?  

Thị nữ nói.  

Trong giọng nói không có bao nhiêu khách sáo, trong mắt tràn đầy khinh miệt.  

- Đi, đương nhiên đi, tôi đi xem Tống tiện nhân có thứ gì tốt, còn mở party triển lãm.  

An Hiểu Hiên tức giận nói.  

Mở party gì chứ, rõ ràng là khoe khoang, để tất cả mọi người biết đại tiểu thư Tống gia giàu có, xa hoa, có nhiều đồ tốt thế nào.  

Nếu không phải Tuyết Nhi kéo cô tới, cô căn bản không thèm tới.  

Nếu kẻ tiện nhân Tống Tử Duyệt này dám lấy ra, cô nhất định sẽ nhìn thật kỹ, rốt cuộc Tống Tử Duyệt có đồ tốt gì.  

Nếu để cô phát hiện là thứ phẩm, xem cô nhục nhã Tống Tử Duyệt thế nào.  

Cô tắt điện thoại, oán hận đi vào trong phòng khách.  

Thị nữ kia hơi nhếch miệng, cười khinh thường, đi vào theo.  

Trong phòng khách, thảm thủ công màu đỏ tươi của Ý, đèn thủy tinh Bắc Ireland, ngay cả đồ đựng thức ăn đều làm bằng bạc, tỏa ra hào quang xa hoa dưới ánh đèn.  

Trong phòng khách, không ít mỹ nữ mặc lễ phục tụ tập với nhau, còn lại thì đi cùng bạn trai mình, hay đứng dưới ánh đèn, ngồi trên ghế sô pha bằng da thật trò chuyện vui vẻ.  

- Hẹn xong chưa?  

- Hẹn xong rồi, anh ta sẽ đến nhanh thôi, gia hỏa trọng sắc khinh bạn.  

An Hiểu Hiên bĩu môi, tức giận nói.  

- Được rồi, chúng mình chỉ ăn bữa cơm, cảm ơn ngày đó anh ấy cứu mình, không nghiêm trọng như cậu nói đâu.  

Tuyết Nhi mỉm cười, như đóa tuyết liên nở rộ dưới ánh mặt trời, xinh đẹp không gì sánh nổi.  

- Vậy sao?  

- Chúng mình chỉ gặp nhau một lần có được không?  

Tuyết Nhi dịu dàng nói.  

- Vậy được rồi, tin cậu một lần, nhưng cậu cẩn thận tên gia hỏa đó đấy, cậu chỉ là cảm ơn, nói không chừng anh ta muốn lừa cậu lên giường.  

An Hiểu Hiên nhắc nhở.  

- Anh ấy đâu xấu xa như thế, chúng ta đi thôi?  

Tuyết Nhi híp mắt lại, nghiêng đầu sang một bên, vô cùng dễ thương.  

- Được rồi!  

An Hiểu Hiên nhún vai, muốn rời đi với Tuyết Nhi.  

Bọn họ sắp rời đi, một giọng nói chói tai truyền từ bên cạnh đến.  

- An tiện nhân, không phải cô muốn xem tôi có thứ gì tốt sao, hội triển lãm của tôi còn chưa bắt đầu, sao hai người đã đi rồi?