- Tôi là người Hoa Hạ, ông cảm thấy là kiếm thuật gì?
- Không có khả năng là kiếm thuật Hoa Hạ, nhất định là cậu học trộm kiếm thuật quốc gia khác.
Mắt K tiên sinh mở to, lắc đầu liên tục, rõ ràng là không tin lời Mạc Phàm nói.
Kiếm thuật Hoa Hạ không có tác dụng mấy, ông ta đã sớm từ bỏ kiếm thuật Hoa Hạ, thứ ông ta vứt đi lợi hại như vậy sao.
Mạc Phàm lắc đầu, cười lạnh lùng.
Bạch Ngọc Kiếm trong tay như dòng nước xoáy trong không trung, lấy góc độ khó mà tin đâm ra, âm thanh câu hồn đoạt phách lập tức vang không ngừng.
Rõ ràng chỉ là một kiếm, lại giống như có trăm ngàn kiếm, làm cho người ta hoa cả mắt, hoàn toàn không nhìn ra là thật hay giả.
Một kiếm đâm ra, cự thạch cao bằng một người cách xa 10 mét trực tiếp hóa thành thạch phấn.
- Đây là Truy Hồn trong Truy Hồn Đoạt Mệnh Kiếm, giết ông không cần một phần ba kiếm.
Sắc mặt K tiên sinh lập tức khó coi, gần như có thể vặn ra nước.
Ông ta hiểu rất rộng phương diện kiếm thuật, tất nhiên nhận ra kiếm thuật này, quả thật là kiếm thuật Hoa Hạ.
Người khác dùng kiếm thuật này, trước mặt bọn họ chỉ như vui đùa, Mạc Phàm chỉ dùng một phần ba kiếm là giết được ông ta.
- Chuyện này…
Mạc Phàm không thèm để ý đến K tiên sinh, giơ hai ngón tay, thanh kiếm xẹt một cái, một đồ án Thái Cực tự thành.
- Đây là Thái Cực Kiếm, giết ông không cần kiếm.
Hắn vừa nói xong, cách K tiên sinh không xa, một cái động to xuất hiện lặng yên không tiếng động.
Sắc mặt K tiên sinh khó coi hơn nhiều, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Nếu Mạc Phàm muốn giết ông ta bây giờ, quả thật không cần dùng kiếm có thể giết được.
- Đây là Ngọc Nữ Kiếm…
- Đây là Lưỡng Nghi…
… M
ạc Phàm nói liên tục mấy kiếm thuật có vẻ nổi tiếng ở Hoa Hạ, mỗi một kiếm thuật đều có thể gi ết chết K tiên sinh dễ dàng, đây đều là những kiếm thuật K tiên sinh cảm thấy chỉ là hào nhoáng bên ngoài.
Chỉ trong phút chốc, cao ngạo của K tiên sinh như khí cầu bị đâm thủng, ngay cả đầu đều không ngẩng lên được, không chỉ bị Mạc Phàm đánh bại, tâm chí cũng bị Mạc Phàm đả kích nặng nề.
Lúc này ông ta cảm thấy kiêu ngạo nhiều năm của mình như cỏ dại ven đường trước mặt Mạc Phàm, không đáng nhắc tới.
- Bây giờ ông còn cảm thấy kiếm thuật Hoa Hạ có hoa không quả hay không?
Mạc Phàm hỏi.
K tiên sinh nghiến chặt răng, sắc mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh, mãi mới thốt ra được mấy chữ.
- Mạc đại sư, Wiki.King tôi nguyện bái cậu làm thầy, mong Mạc đại sư dạy tôi kiếm thuật Hoa Hạ.“Phịch!” K tiên sinh quỳ xuống, đầu cũng sắp dán sát vào ngực.
Tống Minh Huy và Lưu Nguyệt Như lại sửng sốt, gia tộc Wiki tự xưng là dưới thần, ý nói là ngoại trừ thần ra bọn họ là người cao quý nhất.
Bọn họ không chỉ khinh thường màu da khác, còn chưa để người nào ngoài gia tộc Wiki vào mắt.
K tiên sinh này đường đường là người của gia tộc Wiki, vậy mà quỳ xuống bái Mạc Phàm làm sư.
Lưu Nguyệt Như hít vào một hơi khí lạnh, hai mắt Tống Minh Huy vô thần, như nhìn thấy Tử Thần.
Nếu K tiên sinh thành đồ đệ của Mạc Phàm, Tống gia bọn họ xong rồi.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đồ đệ của y tiên bất tử hắn, ai cũng làm được sao?
- Tôi nói rồi, ông ngăn được nửa kiếm của tôi thì không chết, muốn trở thành đồ đệ của tôi, phải ngăn cản Thập Vạn Bát Thiên Kiếm mới được.
Sắc mặt K tiên sinh dữ dằn, vô cùng khó coi.
Chỉ cần ông ta thành đồ đệ của tiểu tử này, không lâu sau kiếm thuật của ông ta không những đột phá nghiêng trời lệch đất, đánh bại Mạc Phàm đòi lại sỉ nhục hôm nay cũng không phải không có khả năng.
Có ai ngờ tới ông ta đường đường là thành viên của gia tộc Wiki lại quỳ xuống xin Mạc Phàm, vậy mà vẫn bị Mạc Phàm từ chối.
- Cậu dám từ chối tôi, cậu đừng quên tôi là người của gia tộc Wiki, cậu không sợ bị diệt tộc sao?
- Gia tộc Wiki là cái thá gì?
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, hỏi.
Hắn ngay cả đại tông phái như Ngạo Nhật Sơn Tông và Võ Đế Quân Khương Lâm cũng không sợ, lại sợ gia tộc Wiki sao?
Gia tộc như vậy, chỉ cần hắn muốn sẽ có một ngàn biện pháp tiêu diệt.
- Tiểu tử, cậu muốn chết à.
K tiên sinh tức giận nói.
Ở trên Địa Cầu, chưa từng có gia tộc nào dám xem thường gia tộc Wiki bọn họ.
- Ha ha, ông có thể đi chết đi.
Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, không để K tiên sinh phản kháng, bốn đóa thanh liên bay về phía K tiên sinh, trongchớp mắt bao phủ K tiên sinh bên trong.
K tiên sinh còn chưa kịp kêu, thanh liên hóa thành ngọn lửa màu xanh nhanh chóng nhạt đi.
K tiên sinh biến mất theo, giống như chưa từng xuất hiện, chỉ có Tây Dương Kiếm vẫn ở nơi đó.
Đường đường là Kiếm Thần phương Tây, lại chết như vậy.
Mạc Phàm dời mắt, nhìn về phía Tống Minh Huy.
- Chỗ dựa cuối cùng của ông đã chết, ông còn gì để nói?
Tống Minh Huy như con chuột thấy Chân Long, thân thể không ngừng run rẩy, môi giật giật liên tục.
- Mạc đại sư, tôi, tôi biết ai đến Đông Hải, tôi có thể nói cho cậu, chỉ cần cậu tha cho tôi.
Tống Minh Huy nói, giọng nói đã lắp bắp.
Ngay cả K tiên sinh đã chết dưới tay Mạc Phàm, quả thật ông ta không còn chỗ dựa nữa.
- Ông nói La gia sao?
Mạc Phàm cúi đầu, khinh thường nói.
Hắn đã biết tin tức này, cần Tống Minh Huy nói sao?
Mắt Tống Minh Huy tối sầm lại, trong chớp mắt sắc mặt rất khó coi.
- Đúng vậy.
- Tôi sẽ tự mình đi xử lý La gia, trái lại là ông, nếu ông không có lý do gì thuyết phục được tôi, ông cũng đi chết đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn nói những lời này xong, Bạch Ngọc Kiếm trong tay Mạc Phàm lập tức bay ra, chém về phía Tống Minh Huy.
Tống Minh Huy nhìn Bạch Ngọc Kiếm bay tới, mắt mở to, tựa như nhìn thấy lưỡi hái tử thần.
Chỉ cần bị kiếm này chém trúng, ông ta sẽ như đám Âu Dương Minh Nhật.
- Không thể chết được!
Trên mặt ông ta lộ vẻ không cam lòng, ý nghĩ nhanh chóng chuyển động.
Ngay khi Bạch Ngọc Kiếm sắp đâm tới mi tâm ông ta, trước mắt ông ta sáng lên.
- Nếu Mạc tiên sinh có thể giữ cái mạng nhỏ này của tôi, Mạc tiên sinh không cần giết nhiều người nữa, cảnh khốn quẫn của Mạc gia cũng được giải trừ, còn có thể yên tâm đối phó La gia.
Tống Minh Huy nhắm chặt mắt, như bệnh tâm thần kêu lên.
Mạc Phàm nhướn mày, ngón tay khẽ cử động, Bạch Ngọc Kiếm dừng lại chỉ cách mi tâm ông ta một ngón tay, một đạo kiếm khí bay vào trong mi tâm Tống Minh Huy, huyết châu chảy ra.
Tay hắn khẽ nhúc nhích, Bạch Ngọc Kiếm quay về trong tay hắn.
Giết Tống Minh Huy chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu, đơn giản hơn giẫm chết một con kiến.
Nhưng hắn giết Tống Minh Huy khó đảm bảo 50% người theo Tống gia sẽ quên đối địch Mạc gia.
Phần lớn người này sẽ theo La gia, chỉ làm thế cục càng thêm phức tạp.
Trái lại hắn không sợ đám người này, cho dù một quốc gia đối địch với hắn, hắn cũng không nhíu mày một cái.
Nhưng nếu để Tống Minh Huy sống, quả thật có thể giảm bớt không ít phiền phức cho hắn.
- Quả thật ông còn chút tác dụng.
Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, Tống Minh Huy khẽ mở mắt ra, nhìn thấy Mạc Phàm đối diện mình, vội vàng thở phào một hơi sâu, tựa như người sắp chết chìm ngoi lên mặt nước, trong chớp mắt quần áo trên người ướt đẫm.
- Chỉ cần Mạc tiên sinh không giết tôi, sau này Tống gia chúng tôi sẽ làm nô tài của Mạc gia, chuyện của Mạc gia là chuyện của Tống gia chúng tôi.
Tống Minh Huy quỳ trên đất, khẩn thiết nói.
K tiên sinh không đỡ được nửa kiếm của Mạc Phàm, trở thành tôi tớ của người như vậy cũng là một vinh hạnh, phân cao thấp với Mạc Phàm nữa hoàn toàn là tìm chết.
Hai mắt Tống Minh Huy tràn đầy khẩn cầu nhìn Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm trả lời.