Động tác trên tay Bạch Tiểu Tuyết bị kiềm hãm, nhanh chóng khôi phục như thường.
Cô vốn hơi tò mò, vì sao Tống Tử Duyệt lại đi cùng Kiyamoto Kawa, không ngờ Tống Tử Duyệt là bạn học của Kiyamoto Kawa.
Ngón tay cô khẽ chạm nhẹ những món đồ cổ, không vui không buồn, vẫn không mở miệng như trước.
An Hiểu Hiên cũng không ngờ tới mối quan hệ giữa Tống Tử Duyệt và Miyamoto Kawa, lạnh lùng liếc Tống Tử Duyệt một cái.
- Tống tiện nhân, cô muốn quản thế nào?
- Miyamoto Kawa đến Giang Nam, Bạch gia đã ngầm đồng ý cho Miyamoto Kawa kết giao với Tiểu Tuyết, đương nhiên là cho Miyamoto Kawa cơ hội, ít nhất không thể kém tên hai lúa kia.
Tống Tử Duyệt cười khẽ, âm dương quái khí nói.
Miyamoto Kawa nhướn mày, lộ ra vẻ tò mò.
- Tống tiểu thư, hai lúa mà cô nói là ai thế, bạn của Bạch tiểu thư sao?
- Một tiểu tử từ Đông Hải tới, tên là Mạc Phàm, là bạn trai của Bạch tiểu thư, nhưng bất luận là diện mạo, bối cảnh, hay là thực lực đều không thể so được với Miyamoto Kawa, Miyamoto tiên sinh không cần để ở trong lòng.
Thu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên với vẻ khiêu khích, giải thích.
- Mạc Phàm?
Miyamoto Kawa nhíu mày, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Hình như anh ta từng nghe thấy tên này ở đâu rồi, nhưng tạm thời không nghĩ ra được là ai.
Anh ta không để ở trong lòng, cười thản nhiên.
- Hóa ra là như vậy, Bạch tiểu thư có bạn trai rồi.
- Nếu biết, còn không nhanh rời khỏi Hoa Hạ, về nước của anh đi?
An Hiểu Hiên lạnh lùng nói.
Mạc Phàm và Tiểu Tuyết còn chưa xác lập quan hệ, nhưng cô có thể nhìn ra qua đôi mắt Tiểu Tuyết, khi Tiểu Tuyết ở bên Mạc Phàm vô cùng vui vẻ.
Tuy cô không thích Mạc Phàm, nhưng so với Miyamoto Kawa, trái lại cô càng tiếp nhận được Mạc Phàm hơn.
- An tiểu thư, tôi sớm nghe nói đại danh Bạch tiểu thư, tôi thật lòng với Bạch tiểu thư, mong An tiểu thư đừng hiểu lầm.
Miyamoto Kawa khẩn thiết nói, giống như thật sự rất thích Bạch Tiểu Tuyết.
Miyamoto Kawa không nói lời nào thì không sao, anh ta mới mở miệng, trái lại Bạch Tiểu Tuyết không có biểu cảm gì, trong mắt An Hiểu Hiên lại tràn đầy vẻ khinh thường.
Nhà Miyamoto thèm muốn Bạch Đồng Tử của Bạch gia, muốn đạt được huyết mach Bạch Đồng Tử, như vậy Bạch Đồng Tử cộng thêm kiếm thuật nhà Miyamoto, sẽ khiến thực lực nhà Miyamoto nâng cao một bước.
Nhưng tuy nhà Miyamoto cường đại, không kém Lâm gia, nhưng dù sao cũng là dị quốc tha hương, vẫn không có cơ hội.
Lâm Khuynh Thiên chết, khiến nhà Miyamoto thấy được hi vọng.
Xứng đôi với Bạch gia chỉ có Miyamoto Kawa.
Rõ ràng là đám hỏi âm mưu chính trị, đến miệng Miyamoto Kawa lại thành thật lòng thích Tiểu Tuyết, phải là muốn đạt được Bạch Đồng Tử của Bạch gia mới đúng.
An Hiểu Hiên lạnh lùng liếc Miyamoto Kawa một cái, không nói gì.
Miyamoto như nhìn ra được bất mãn của An Hiểu Hiên, không chỉ không tức giận, trái lại cười khiêm tốn.
- Nếu An tiểu thư không tin tôi, tôi nguyện ý cạnh tranh công bằng với Mạc tiên sinh kia, hi vọng Bạch tiểu thư có thể cho tôi một cơ hội, nếu tôi thua, tôi lập tức rời khỏi Giang Nam, không dây dưa với Bạch tiểu thư nữa.
Miyamoto Kawa nghiêm túc nói.
- Nghe thấy không, Tiểu Tuyết, Miyamoto Kawa nguyện ý cạnh tranh với tên hai lúa kia, người đàn ông hoàn mỹ như vậy, có không biết bao nhiêu phụ nữ muốn theo đuổi, nếu không phải tôi có Minh Nguyệt, tôi nhất định sẽ cạnh tranh với cô, vậy mà cô không biết quý trọng.
Trên mặt Tống Tử Duyệt lộ ra chút hâm mộ, cười âm hiểm nói.
- Tuy tôi là đàn ông, đều có chút hâm mộ Miyamoto tiên sinh.
Thu Minh Nguyệt mỉm cười, nói theo.
- Tống tiểu thư và Minh Nguyệt khách sáo rồi.
Miyamoto Kawa hơi nhếch miệng khiêm tốn nói, trong mắt hiện lên đắc ý.
Một trong những mục đích anh ta tới Giang Nam là cưới Bạch Tiểu Tuyết về nhà Miyamoto, với điều kiện của anh ta, trong số những bạn cùng lứa tuổi không có ai ưu tú hơn anh ta, đây là nguyên nhân anh ta dám nói cạnh tranh công bằng với những người khác.
Ba người lưỡng xướng nhất hòa, giống như là thật.
Bạch Tiểu Tuyết vẫn không nói gì, An Hiểu Hiên cố nén kích động muốn nôn, liếc mắt nhìn ba người một cái.
- Vậy chúc mừng các người, ba người có thể ở bên nhau hạnh phúc rồi.
An Hiểu Hiên không khách sáo nói.
Tống Tử Duyệt thấy Bạch Tiểu Tuyết không trả lời, cũng không sốt ruột.
- Thế nào, An tiện nhân, không phải hai người sợ tên hai lúa kia không cạnh tranh được với Miyamoto Kawa đấy chứ.
Tống Tử Duyệt khích tướng.
- Tôi sợ cái đầu cô ấy, Tống tiện nhân, cô coi Tiểu Tuyết là gì, chiến lợi phẩm đặt cược của các cô sao, các người đừng nghĩ nữa, không có chuyện gì thì nhanh rời khỏi đây, đừng chậm trễ thời gian lão nương đào bảo.
An Hiểu Hiên tức giận nói, hạ lệnh trục khách.
Sao cô không nhìn ra Tống Tử Duyệt đang khích tướng cô, tất nhiên cô không thể mắc mưu.
Tống Tử Duyệt nheo mắt, trong mắt lóe lên hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tuyết mãi không nói gì.Cô ta lại dùng cách khác, thở dài bất đắc dĩ.
- Haizz, đều là người trẻ tuổi, tôi chỉ hi vọng những thiên kim chúng ta có thể tự do yêu đương, tìm được hạnh phúc của mình, tôi vốn không định nói chuyện giữa Tiểu Tuyết và tên hai lúa cho Bạch gia, nếu như vậy, vì tương lai của Tiểu Tuyết, tôi chỉ có thể làm vậy rồi.
Giọng điệu nói chuyện giống như cô ta suy nghĩ cho Bạch Tiểu Tuyết, rất khó xử.
Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết thay đổi, cô vốn thấy rất kỳ lạ, chắc chắn Tống Tử Duyệt và Bạch Tiểu Phi đã nói tin tức này cho Bạch gia, vậy mà Bạch gia không có một chút hành động, không ngờ lần này Tống Tử Duyệt duy trì bình thản như vậy.
- Tử Duyệt, cô muốn thế nào?
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, cuối cùng cũng mở miệng.
Tống Tử Duyệt còn chưa nói cho Bạch gia, mọi chuyện còn kịp.
Một khi Bạch gia biết cô lui tới với Mạc Phàm, cô muốn ngẫu nhiên gặp Mạc Phàm một lần cũng không dễ như vậy.
- Rất đơn giản, bảo tên hai lúa kia tới cạnh tranh công bằng với Miyamoto Kawa.
- Cạnh tranh thế nào?
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày hỏi.
- Cô gọi tiểu tử kia trước, bảo anh ta tới cửa hàng đồ cổ, nếu anh ta có gan tới…
Tống Tử Duyệt cười nói.
Mấy nay cô ta luôn hoài nghi Mạc Phàm có phải Mạc đại sư hay không, vẫn chưa xác định được kết quả, lúc này Mạc đại sư chân chính đang bị giam trên Xá Sơn.
Nếu Mạc Phàm có thể đến cửa hàng đồ cổ, nói lên Mạc Phàm không phải Mạc đại sư, vậy không có gì phải sợ.
Nếu Mạc Phàm thật sự là Mạc đại sư, cho dù Mạc Phàm muốn đến cũng không đến được.
Hai loại khả năng này bất luận là loại nào, cô ta đều thấy rất thú vị.
- Sau đó thì sao?
- So tiền bạc, so diện mạo, so thực lực thì thôi, tiểu tử kia vốn dĩ không phải đối thủ của Miyamoto Kawa, tên hai lúa kia am hiểu gì thì dùng nó liều mạng, không phải tên hai lúa kia kiến thức rộng rãi sao, nếu Miyamoto Kawa có thứ không am hiểu, đó chính là giám bảo, vậy so vậy đi.
Tống Tử Duyệt vén tóc, mỉm cười nói.
Kiếm sĩ hủy kỳ kiếm, y giả hủy khứ dược, võ giả hủy kỳ võ, dùng thứ không am hiểu đối phó người am hiểu nhất, đây mới là biện pháp báo thù tốt nhất.
Không phải Mạc Phàm rất kiêu ngạo với nhãn lực của mình sao, vậy phá kiêu ngạo của anh ta, báo thù ở party lần trước.
Miyamoto Kawa không am hiểu giám bảo nhất, đấy là so với những bản lĩnh khác của anh ta.
Năm anh ta 12 tuổi được đại sư âm dương Nhật quốc Abe Kuoe chỉ đạo mở Âm Dương Nhãn, thành đại sư giám bảo số một, bản lĩnh kém tên hai lúa Mạc Phàm sao?
- Thế nào, Miyamoto Kawa?
Tống Tử Duyệt cười hỏi Miyamoto Kawa.
- Tôi không có ý kiến, mọi chuyện dựa theo Tống tiểu thư sắp xếp.
Miyamoto Kawa mỉm cười, không có một chút lo lắng.