Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe lam quang, liếc mắt nhìn Miyamoto Kawa một cái.
Đồng tử của Miyamoto Kawa vốn có màu đen, lập tức biến thành một đen một trắng, mắt cũng như hai con cá một đen một trắng, giống âm dương trên thái cực.
- Âm Dương Nhãn?
Vạn vật xuất phát từ hỗn độn, mắt hỗn độn có thể nhìn thấu vạn vật.
Vạn vật sinh âm dương, Âm Dương Nhãn có thể nhìn thấu âm dương.
Thầy tướng số ngũ hành, cũng có kim mộc thủy hỏa thổ và nhiều loại Đồng Tử Thuật, mỗi người có thể nhìn thấu ngũ hành.
Chẳng trách Miyamoto Kawa có thể lấy Thiên Địa Nguyên Thạch, thiên vi dương địa vi âm, vừa hay Âm Dương Nhãn có thể nhìn thấu Thiên Địa Nguyên Thạch.
- Thế nào, Mạc Phàm, không phải cậu rất lợi hại sao, sao bây giờ không dám nữa?
Thu Minh Nguyệt thấy Mạc Phàm không nói, cười mỉa hỏi.
- Mạc Phàm, không phải anh cảm thấy đánh cược như vậy quá ngây thơ đấy chứ?
Tống Tử Duyệt cười nói.
- Nếu Mạc tiên sinh cảm thấy quá đơn giản, vậy thì đơn giản, tôi sẽ tăng độ khó cho đánh cược.
Miyamoto Kawa cười nói.
Năm ngón tay anh ta vũ động, tốc độ rất nhanh, gần như chỉ có thể nhìn thấy đám thuật ấn, hoàn toàn không thấy ngón tay anh ta, theo kết ấn của anh ta, tiếng gió thổi “vù vù” vang lên giữa ngón tay hắn.
- Tốc độ kết ấn thật nhanh?
Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên đều thay đổi.
Âm Dương Ngũ Hành Chi Thuật của Nhật quốc không khác đạo thuật Hoa Hạ lắm, tốc độ kết ấn quyết định thực lực mạnh yếu.
Hai bọn họ từng thấy không ít người tạo kết ấn, nhưng Miyamoto Kawa là nhanh nhất.
Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt thấy sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên thay đổi, không hẹn mà nhìn nhau cười.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt như giếng cổ, không có một chút gợn sóng.
Không thể không nói trình độ Âm Dương Chi Thuật của Miyamoto Kawa này không thấp, đợi một thời gian nữa sẽ có danh tiếng không nhỏ.
Nhưng cũng chỉ là không nhỏ.
- Khai!
Miyamoto Kawa khẽ quát, quang mang màu hắc bạch bay từ trên người anh ta ra, hóa thành từng đạo quầng sáng, như nước sóng lan tràn khắp cửa hàng, chắn lên những đồ cổ.
- Mạc tiên sinh, tôi nghe nói anh dùng đạo thuật Hoa Hạ, anh có thể dùng đạo thuật chắn mấy thứ này, ngăn cách khí tức của những thứ này, như vậy sẽ càng thú vị hơn một chút?
Miyamoto Kawa cười nói.
- Miyamoto Kawa, thú vị thì thú vị thật, nhưng cẩn thận sẽ dọa Mạc tiên sinh mất.
Miyamoto Kawa triển lãm Âm Dương Thuật của anh ta như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Mạc Phàm có chút bản lĩnh, nhưng không hẳn có gan đánh cược tiếp.
- Nếu Mạc tiên sinh coi trọng Bạch tiểu thư, tôi tin Mạc tiên sinh không phải người như vậy.
Miyamoto Kawa nói giống như vô cùng tin tưởng Mạc Phàm.
- Vậy thì chưa chắc, tri nhân tri diện bất tri tâm, Hoa Hạ có khá nhiều kẻ lừa đảo, hàng năm có không biết bao nhiêu người bị lừa gạt thân thể, lừa gạt tiền, lừa gạt tâm, nhỡ đâu Bạch tiểu thư bị lừa gạt, hay mắt mù thì sao?
Thu Minh Nguyệt nói xen vào một câu khiêu khích.
Bạch Tiểu Tuyết nhìn trúng Mạc Phàm, theo ý anh ta không khác gì mù.
- Minh Nguyệt, đừng chửi Bạch tiểu thư như vậy, anh như vậy là không lễ phép.
Miyamoto Kawa nghiêm túc nói.
- Trái lại Bạch Tiểu Tuyết chưa đến mức mắt bị mù, nhưng mắt cô ta sao, quả thật có vấn đề.
Tống Tử Duyệt cười khiêu khích châm chọc nói.
An Hiểu Hiên nhíu mày, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Nếukhông phải chuyện này liên quan đến tương lai của Tiểu Tuyết, chắc chắn cô sẽ giục Mạc Phàm đánh cược với Miyamoto Kawa này, dù thua quỳ xuống cũng không sao.
Quả thật hắn không có hứng thú chơi với Miyamoto Kawa, Miyamoto Kawa muốn đến Bạch gia cầu hôn thì cứ việc tới.
Nhưng ánh mắt ba người này hoài nghi Tuyết Nhi, hắn tất phải cho bọn họ biết ánh mắt ai mới có vấn đề.
- Các người nói xong rồi sao?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
- Thế nào, Mạc Phàm, anh muốn đánh cược với Miyamoto Kawa một lần sao, tôi còn tưởng anh không dám.
Tống Tử Duyệt nhướn mày, trong mắt hiện lên chút quang mang vì thực hiện được.
Mạc Phàm không duy trì bình thản nữa, vậy có trò hay để coi rồi.
- Tôi đã nói ánh mắt Bạch tiểu thư không tệ mà.
Miyamoto Kawa nịnh nọt nói.
Tuy Bạch Tiểu Tuyết được Miyamoto Kawa nịnh nọt, nhưng không cao hứng nổi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Thuật pháp của Mạc Phàm lợi hại hơn Âm Dương Thuật sao?
Mặc dù có lời đồn Âm Dương Ngũ Hành Chi Thuật của Nhật quốc đến từ Hoa Hạ, nhưng cha từng nói Nhật quốc đã nghiên cứu sâu về Âm Dương Ngũ Hành Chi Thuật, hiện giờ những lưu phái Hoa Hạ không thể sánh bằng những gia tộc Nhật quốc.
Mạc Phàm không để ý đến đám Tống Tử Duyệt, ngay cả kết ấn cũng không dùng, bàn tay vung lên, một đạo hào quang màu xám biến mất vào trong quầng sáng màu hắc bạch.
Hai màu hắc bạch lập tức dung hợp lại, biến thành hỗn độn khí màu xám, chắn trước đồ cổ.
- Trong cửa hàng này có tổng cộng 36529 món, trong đó có thứ trân quý nhất trong cửa hàng, anh đi chọn đi, nếu anh không chọn trúng, thì cút khỏi Hoa Hạ, đừng để tôi thấy anh nữa.
Mạc Phàm không nóng không lạnh nói.Mạc Phàm vừa nói xong, Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt đều cười khinh thường.
- Mạc Phàm, anh tự tin thật, đã quên nói với anh, Miyamoto Kawa đã mở Âm Dương Nhãn, gần như tất cả pháp thuật không có tác dụng trước mặt hắn.
Tống Tử Duyệt cười nói, biểu cảm đắc ý như nhìn con mồi tiến vào trong cạm bẫy.
Âm Dương Nhãn?
Nghe thấy ba chữ kia, sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên khó coi, Âm Dương Nhãn không khác Bạch Đồng Tử của Bạch gia lắm, chẳng qua điểm chú trọng không giống nhau.
Âm Dương Nhãn chủ yếu dùng để phá pháp, Bạch Đồng Tử dùng để phá võ.
Miyamoto Kawa mở Âm Dương Nhãn, Mạc Phàm lại để Miyamoto Kawa chọn trước, chắc chắn lần này Mạc Phàm thua rồi.
- Mạc tiên sinh, anh chắc chắn để tôi chọn trước? Nếu tôi chọn trước, có khả năng lần này anh sẽ thua, nếu anh thu lại câu nói vừa rồi, tôi cũng có thể tiếp nhận, anh muốn thu hồi lại câu đó không?
Miyamoto Kawa không nhìn đạo quầng sáng kia, cười khẽ, nho nhã lễ độ nói.
Từ khi anh ta thành danh tới nay, cho đến bây giờ chưa có người dám khinh thường anh ta.
Đến bây giờ đều là anh ta nhường người khác, người Hoa Hạ này dám nhường anh ta, người này ngu ngốc như vậy.
- Tôi biết anh mở Âm Dương Nhãn rồi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Tôi cũng biết rõ gần như tất cả pháp thuật đều bị Âm Dương Nhãn nhìn thấu, nhưng gần như là gần như, không phải tất cả, tôi cho anh một phút, nếu trong một phút anh tìm được, lại nói với tôi những lời này cũng không muộn.
Mạc Phàm cầm một chiếc đồng hồ cát trong quầy ra, lật nó lại, vô cùng lạnh nhạt nói.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, giữa trán đều là khó hiểu.
- Mạc Phàm, anh điên rồi sao?
Thiếu chút nữa An Hiểu Hiên nhảy dựng lên.
Đám Tống Tử Duyệt nhếch miệng, Mạc Phàm biết rõ Miyamoto Kawa có Âm Dương Nhãn, còn dám đánh cược với Miyamoto Kawa?
Chuyện này như biết rõ núi có hổ, mà vẫn đi lên, rõ ràng là tìm tai họa.
- Không phải anh ta điên, mà là anh ta ngốc, Miyamoto Kawa khiến anh ta thua tâm phục khẩu phục đi, ha ha.
Tống Tử Duyệt cười nói, trong mắt như nhìn thấy bộ dạng Mạc Phàm thua thảm hại.
Miyamoto Kawa gật đầu, giống như mất đi hứng thú với Mạc Phàm.
Người như vậy, không cần thiết phải lãng phí thời gian của anh ta, để người Hoa Hạ này mở mang kiến thức Âm Dương Chi Thuật của Nhật quốc bọn họ.
Trong mắt anh ta xuất hiện một đen một trắng, nhìn về phía hào quang màu xám, vẻ mặt sửng sốt, trong chớp mắt tươi cười trên mặt cứng ngắc.