Khi người một nhà Mạc Phàm nghiên cứu bia luyện công với vẻ hứng thú, sáng sớm hôm sau, một mình Mạc Phàm đi lên máy bay đến Mạc Bắc.
Bởi vì là lễ quốc khánh, cho nên trong sân bay có rất nhiều người, trên máy bay cũng chen lách nhốn nháo.
Máy bay hắn ngồi, không chỉ có rất nhiều sinh viên ra ngoài du lịch, hình như còn có đoàn làm phim muốn đến Mạc Bắc lấy cảnh, vô cùng náo nhiệt.
Mạc Phàm ngồi gần cửa sổ, lấy Thiên Địa Nguyên Thạch từ trong nhẫn trữ vật ra.
Từ Giang Nam đến Thanh Châu thành phố đứng đầu Mạc Bắc cần hơn ba tiếng, nhân lúc này luyện hóa một phần Thiên Địa Nguyên Thạch vậy.
Một tay hắn cứa qua lòng bàn tay còn lại, một vết thương lập tức xuất hiện.
Tay bị thương nắm lấy Thiên Địa Nguyên Thạch, tay nắm chặt lại mở ra, Thiên Địa Nguyên Thạch và vết thương đều biến mất không thấy, tựa như có ma thuật.
Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt hiện lên dị sắc.
Thiên Địa Nguyên Thạch không hổ là bảo vật thiên tạo ra địa, mới tiến vào trong cơ thể hắn, lập tức hóa thành hai đạo hồng thủy thoát cống phân chia nhau hướng về phía trước và phía dưới.
Hướng về phía trước như thương long xuất hải, hướng thẳng đến trong Thức Hải hắn.
Xuống phía dưới giống như ngân hà lạc cửu thiên, trong chớp mắt chìm vào đan điền.
Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết và Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, bất luận là Thức Hải hay đan điền đều nhiều hơn người bình thường nhiều.
Nhưng trước mặt hai đạo năng lượng bá đạo này, Thức Hải và đan điền của hắn như giấy, trong chớp mắt vỡ tung, Thức Hải và đan điền như kim khí bị nghiền nát.
Nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ đã nổ tan xác mà chết.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không giận trái lại lộ ra vui mừng.
Đến cảnh giới này của hắn, linh khí đủ khiến người ta từ Tiên Thiên sơ kỳ đến Tiên Thiên đỉnh phong, cũng chỉ khiến tu vi hắn tănglên nhất trọng mà thôi.
Cho nên hắn muốn tăng tu vi khó gấp bội lần những người khác.
Thiên Địa Nguyên Thạch này có thể phá tan Thức Hải và đan điền của hắn, hắn cầu còn không được.
Không phá thì không xây được, phá rồi lại lập.
Hắn nhắm mắt lại, đồng thời vận khởi Diễn Thiên Thần Quyết và Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.
Hai bộ công pháp này vừa động, giống như hai máy móc khổng lổ cấp bậc càn khôn, coi như không có mọi thứ điên cuồng hấp thu năng lượng vào trong, nhanh chóng chuyển hóa.
Hướng về phía trước hóa thành thần thức của hắn, bổ sung Thức Hải gần như khô cạn, thứ gì đó như đáy nước thành hình ở nơi sâu nhất trong Thức Hải hắn.
Xuống phía dưới hóa thành từng đạo linh khí vô cùng tinh thuần, hóa thành Đạo Cơ thứ tư, xuất hiện trong Thức Hải của hắn.
Không lâu sau, Thức Hải và đan điền ổn định lại, hấp thu năng lượng như vô chỉ vô tận trong Thiên Địa Nguyên Thạch.
Lúc này Mạc Phàm mới mở to mắt, cười khẽ.
Một viên Thiên Địa Nguyên Thạch không chỉ bổ sung thần thức của hắn, còn khiến hắn đến Tiên Thiên trung kỳ.
Đáng tiếc chỉ có một viên, nếu có 10 viên Thiên Địa Nguyên Thạch, hắn hoàn toàn có thể đến Tiên Thiên hậu kỳ.
Đến Tiên Thiên hậu kỳ, cho dù gặp cao thủ Kim Đan kỳ, hắn cũng có sức đánh một trận.
Hắn chỉ nghĩ một lát liền cười tự giễu, đánh mất ý niệm này.
Có được một viên Thiên Địa Nguyên Thạch đã là vận khí tốt, cả Địa Cầu chưa chắc đã có 10 viên Thiên Địa Nguyên Thạch.
Hắn nhìn thoáng qua máy bay, lúc hắn luyện hóa Thiên Địa Nguyên Thạch, máy bay còn chưa cất cánh, lục tục có người đăng ký, vị trí bên cạnh hắn vẫn trống.
Hắn muốn nhắm mắt lại, tiếp tục luyện hóa năng lượng còn thừa trong Thiên Địa Nguyên Thạch, một giọng nói thanh thúy truyền từ phía sau đến.
- Mạc Phàm, sao anh cũng ở trên máy bay?
Mạc Phàm nhíu mày, nhìn người vừa nói chuyện, trên mặt lộ ra chút bất ngờ.
Chỉ thấy Lưu Phỉ Phỉ đội mũ, tóc dài đen tuyền xõa tung trên vai, mặc chiếc áo T – shirt, phía dưới là quần bò bó sát màu lam.
Trang phục thanh lệ, dáng người nóng bỏng, khiến người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Cô đeo một cái túi trên lưng, tay kéo vali xách tay đi cùng một đám người.
- Tôi đến Mạc Bắc tìm người, cô cũng đi Mạc Bắc sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Thật khéo, đoàn làm phim chúng tôi đang quay, muốn đi Mạc Bắc lấy cảnh.
Lưu Phỉ Phỉ nói.
Trên gương mặt tuyệt mỹ mà lạnh lùng lộ ra tươi cười hiếm có.
Trước khi cô đi với đoàn làm phim, có đến ký túc xá Mạc Phàm tìm vài lần, đều không nhìn thấy Mạc Phàm, chỉ chào hỏi với Lý Thi Vũ, không ngờ gặp được Mạc Phàm trên máy bay.
Bên cạnh, một mỹ nữ cao gầy mặc áo gió thấy Lưu Phỉ Phỉ quen Mạc Phàm, mỉm cười.
- Phỉ Phỉ, cậu ta là bạn em à, hay là chúng ta đổi vị trí, vị trí của chị ở cạnh bạn em.
- Cảm ơn Tĩnh Như tỷ, đợi đến Mạc Bắc, em mời chị ăn dê nướng.
Lưu Phỉ Phỉ cười nói.
Cô gái này tên là Trương Tĩnh Nhi, nhiều tuổi hơn cô một chút, từng quay mấy bộ phim truyền hình, xem như minh tinh hạng B, là người cô có quan hệ tốt nhất sau khi tiến vào đoàn làm phim, thường xuyên chỉ bảo cô.
- Thịt cừu nướng không có cũng không sao, em cẩn thận phó đạo diễn Thôi là được.
Trương Tĩnh Như liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, dặn dò.
- Em đã biết.
Lưu Phỉ Phỉ nháy mắt, làm mặt quỷ đáng yêu nói.
Trương Tĩnh Như thấy Lưu Phỉ Phỉ không để trong lòng, nhíu mày, cũng không nói gì nữa, ngồi vị trí của Lưu Phỉ Phỉ.
Lưu Phỉ Phỉ đi đến bên cạnh Mạc Phàm, đưa túi và vali cho Mạc Phàm.
- Mạc đại soái ca, mỹ nữ vượt vài mét đến bên anh, anh còn không nhanh biểu hiện.
Trong mắt Lưu Phỉ Phỉ lóe sáng ái muội, cười quyến rũ nói, khác hoàn toàn bộ dạng vừa rồi.
Mạc Phàm cất túi và vali của Lưu Phỉ Phỉ, cũng ngồi xuống.
- Mạc đại soái ca, anh đến Mạc Bắc tìm ai thế?
Lưu Phỉ Phỉ tò mò hỏi.
- Một người xem như thiếu nợ tôi.Mạc Phàm thản nhiên nói.
La Yên đánh cược thua hắn không thực hiện lời hứa, còn tìm Mạc gia bọn họ gây phiền phức, xem như là người thiếu nợ hắn.
- Người nào dám thiếu nợ Mạc đại soái ca, người đó sắp xui xẻo rồi.
Lưu Phỉ Phỉ cười nói.
Người khác không biết, cô biết rất rõ, Mạc Phàm là Mạc đại sư danh chấn Giang Nam, bị Mạc Phàm tìm tới cửa chắc chắn không phải chuyện tốt.
- Cô ở đoàn làm phim thế nào?
Mạc Phàm hỏi.
Tuy hắn phái người bảo vệ Lưu Phỉ Phỉ, nhưng gần đây bận xử lý chuyện Mạc gia, không rõ tình hình gần đây của Lưu Phỉ Phỉ mấy.
- Quay phim mệt mỏi quá, quá nhiều thứ phải học, còn có quá nhiều quan hệ phải làm thân, nhưng rất tốt, theo tôi thấy không tệ lắm.
Trong mắt Lưu Phỉ Phỉ lộ ra chút mệt mỏi, cười chua xót nói.
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt chớp lóe lam quang, liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ một cái.
Hắn đưa cho Lưu Phỉ Phỉ một kiện pháp khí, không chỉ bảo vệ cô tránh bị thương tổn, linh khí trên đó còn có thể thấm nhuận cơ thể cô.
Có linh khí thấm nhuận, khí tức trong cơ thể Lưu Phỉ Phỉ vẫn bất ổn như trước, chuyện này không bình thường.
- Có phải có người bắt nạt cô hay không?
- Không có, sao có người bắt nạt tôi được?
Sắc mặt Lưu Phỉ Phỉ hơi đổi, lập tức khôi phục như thường, cười nói.
- Phó đạo diễn Thôi kia là ai?
Mạc Phàm hỏi.
Vừa rồi Trương Tĩnh Như bảo Lưu Phỉ Phỉ cẩn thận phó đạo diễn Thôi, không phải là bắn tên không đích.
Lưu Phỉ Phỉ còn chưa mở miệng, một người thanh niên chậm rãi đi tới khoang hạng nhất, nhìn thấy Lưu Phỉ Phỉ ngồi trong Mạc Phàm, sắc mặt hơi đổi, lập tức đi tới.