Không ít người chớp chớp mắt, cho rằng mình nghe lầm rồi.
Có một số người còn nhíu mày, bĩu môi lắc đầu.
- Lá gan của tiểu tử này không nhỏ, dám nói chuyện với phó đạo diễn Thôi như vậy, cậu ta phải chịu khổ rồi.
Mỹ nữ đang trang điểm hừ lạnh một tiếng nói.
Diện mạo của Thôi Tường bình thường, cũng không có bối cảnh quá hiển hách, nhưng anh ta xã giao rất rộng, rộng đến mức không ai so được với anh ta, đây mới là điểm lợi hại của anh ta.
Trên có đại lão nhà giàu, dưới có côn đồ một phương, anh ta đều quen.
Lần trước bọn họ lấy cảnh ở cổ trấn, Thôi Tường dẫn mấy nữ diễn viên uống rượu đua xe, đâm vào một người dân bản xứ.
Không chỉ không bồi thường một đồng nào, còn đánh dân bản xứ kia một trận, sau đó nghênh ngang mà đi.
Lần này bọn họ cần đi Mạc Bắc, nghe nói Thôi Tường có không ít giao tình với thiếu gia La gia Mạc Bắc.
Bởi vì điểm này, bọn họ mới dám đến Mạc Bắc lấy cảnh, dù sao Mạc Bắc không phải ai cũng đi, không cẩn thận sẽ biến mất khỏi sa mạc mênh mông bát ngát ở Mạc Bắc.
- Hửm?
Thôi Tường nhướn mày, bất nộ phản hỉ.
Mạc Phàm vẫn không nói gì, anh ta tưởng Mạc Phàm là quả trứng mềm, chỉ biết trốn sau Lưu Phỉ Phỉ ăn cơm nhão, ai biết tính tình Mạc Phàm lớn như vậy.
- Phỉ Phỉ, tính tình của bạn học cô không nhỏ đâu, cũng dám bảo tôi cút.
Thôi Tường không sợ hãi, cười mỉa nói.
Nếu Mạc Phàm nãy giờ không nói gì, anh ta còn không có biện pháp, dù sao quả trứng mềm ngoại trừ đùa giỡn một phen, không chơi vui gì hết.
- Sao có thể không nghe thấy, cậu nói to như vậy, đương nhiên tôi nghe thấy được, nhưng nếu tôi không biến, cậu định làm gì tôi, tiểu tử.
Thôi Tường cười mỉa nói, trên mặt đều là đăm chiêu.
Một tên nhóc cũng dám nói chuyện với anh ta như thế, không biết sống chết.
Mạc Phàm khẽ nâng cằm, liếc mắt nhìn Thôi Tường một cái, im lặng cười, lại là một người không biết sống chết.
Hắn mở bàn gấp ở phía trước ra, ngón tay viết một chữ “tử” lên bàn.
- Anh biết chữ này là chữ gì không?
Mạc Phàm nói.
Thôi Tường nhìn chữ Mạc Phàm viết, cười khinh thường, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười.
- Thế nào, tôi không đi, cậu định giết tôi sao?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không có bất luận gợn sóng gì.
Tuy Lưu Phỉ Phỉ chưa kịp nói cho hắn phó đạo diễn Thôi là ai, nhưng rất rõ ràng là người này rồi.
Ở dưới mí mắt của hắn, còn dám gây khó dễ cho Lưu Phỉ Phỉ, không biết sống chết.
- Tôi cho anh 10 giây, anh có thể thử một lần.
Thôi Tường làm như không nghe thấy, dời mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ.
- Phỉ Phỉ, bạn học này của cô nhìn không giống người tốt, động một tí là giết người, cô ở cạnh người như vậy, sẽ hủy đi tương lai của mình, thôi, thấy hai người đều là đứa bé, tôi cho cô 10 giây, đi với tôi tới khoang hạng nhất bàn kịch bản, hay tôi đi tìm đạo diễn Hứa nói chuyện đổi vai nữ chính.
Thôi Tường cười nói.
Xung quanh có không ít người thay đổi sắc mặt, vẻ mặt không giống nhau.
Có người đầy chờ mong, có người cười chế giễu, cũng có người lắc đầu thở dài, tất cả đều nhìn về phía Lưu Phỉ Phỉ.
- Phỉ Phỉ, không phải chỉ đi bàn kịch bản thôi sao, đây là chính sự, cô không đi thì khó nói lắm.
Mỹ nữ đang trang điểm lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, cô không đi thì chúng tôi đi, phó đạo diễn Thôi ở khoang hạng nhất đó, tốt hơn khoang bình thường này nhiều.
Một mỹ nữ trang điểm đậm khác nói.
Khoang hạng nhất đều là đạo diễn, biên kịch và một số đại minh tinh, chỉ có những người địa vị thấp hơn một chút như bọn họ mới ngồi khoang phổ thông.
Một tên thanh niên ngồi khoang phổ thông có gì tốt, nếu là cô ta, cô ta sẽ lập tức qua đó, cho dù tiến vào toilet với phó đạo diễn Thôi cũng không thành vấn đề.
- Phó đạo diễn Thôi bớt giận, Phỉ Phỉ, em nhanh đi đi.
Trương Tĩnh Như cũng khuyên.
Cô không biết Mạc Phàm là ai, khuyên Lưu Phỉ Phỉ là biện pháp tốt nhất cô nghĩ đến.
Lưu Phỉ Phỉ lộ ra nụ cười khổ, quay đầu thè lưỡi với Trương Tĩnh Như.
- Không sao, Tĩnh Như tỷ.
Sau đó cô lạnh lùng nhìn Thôi Tường.
- Phó đạo diễn Thôi, nếu anh muốn đi tìm đạo diễn Hứa, cứ việc đi đi, tôi tới đoàn làm phim 15 ngày, anh đã tìm tôi nói chuyện kịch bản 16 lần, trao đổi công việc 13 lần, huấn luyện người mới 9 lần, tôi hơi mệt, mời anh quay về.
Cô nói xong ôm lấy cánh tay Mạc Phàm, giống như con mèo nhỏ rất buồn ngủ, rúc vào trong lòng Mạc Phàm, không để ý đến Thôi Tường.
Cô vốn nhịn Thôi Tường lâu rồi, nếu Thôi Tường muốn đổi người thì đổi đi.
Mạc Phàm nhìn Lưu Phỉ Phỉ mệt mỏi trong lòng, nheo mắt lại, sắc bén nở rộ.
Kiếp trước, có thể nói Lưu Phỉ Phỉ là bạn nữ giới tốt nhất của hắn.
Thôi Tường này quấy rầy Lưu Phỉ Phỉ như vậy, may mà hắn gặp được Lưu Phỉ Phỉ trên máy bay, nếu không Lưu Phỉ Phỉ khó mà không đi lên con đường số mệnh hồng nhan bạc phận ở kiếp trước.
Xem ra muốn thay đổi vận mệnh không đơn giản như thế, chỉ cần xóa sổ những người hại Lưu Phỉ Phỉ kiếp trước còn xa không đủ.
Tống Minh Huy đã chết, Lâm Khuynh Thiên đã chết, sẽ có người giống Thôi Tường người trước ngã xuống, người sau tiến lên gây sự với Lưu Phỉ Phỉ.
Nghĩ vậy, nhiệt độ xung quanh hắn giảm xuống.
Sắc mặt Thôi Tường khó coi, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Không biết Lưu Phỉ Phỉ lấy đâu ra lá gan lớn như thế, dám nói chuyện với anh ta như vậy.
- Ha ha, được lắm, cô không muốn nói chuyện kịch bản thì thôi, tôi để bảo vệ sân bay nói chuyện với bạn học cô.
Anh ta nói xong ấn cái nút phụ vụ trên chỗ Mạc Phàm.
Chỉ trong phút chốc, một nữ tiếp viên hàng không dáng người cao gầy tươi cười chuyên nghiệp đi tới.
- Vị tiên sinh này, xin hỏi có thể giúp gì anh?
Hai tay tiếp viên hàng không chồng lên nhau, hơi cúi người hỏi.
- Tôi là hành khách khoang hạng nhất, hội viên bạch kim của công ty hàng không các cô, tôi chỉ đi ngang qua nơi này, người này nói muốn giết tôi, tôi cảm thấy cậu ta uy hiếp đến an toàn tính mạng tôi, các cô xem rồi làm đi.
Trong mắt Thôi Tường chớp lóe ánh sáng lạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến nói.
Tiếp viên hàng không liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhíu mày, lộ ra vẻ khó xử.
- Vị tiên sinh này, có phải mọi người có gì hiểu lầm hay không?
- Hiểu lầm, tôi là hành khách khoang hạng nhất sẽ hiểu lầm một tên nhóc khoang phổ thông sao, công ty hàng không các cô đối đãi với hành khách khoang hạng nhất như thế, có tin tôi khiếu nại cô, khiến cô mất việc hay không?
Thôi Tường lạnh lùng nói.
Lưu Phỉ Phỉ đối nghịch với anh ta, một tiếp viên hàng không nhỏ bé cũng dám nghi ngờ anh ta.
Chỉ cần anh ta nói một câu, có thể kéo tất cả tiếp viên hàng không trên máy bay bồi ngủ anh ta buổi tối.
Tiếp viên hàng không không tức giận, cũng không hoang mang, rõ ràng là ứng phó chuyện này không ít lần.
- Vị quý tiên sinh này, anh đừng tức giận, tôi chỉ làm việc theo thông lệ.- Cô xem rồi làm đi.
Thôi Tường hừ lạnh một tiếng, hai tay để trước ngực, nhìn Mạc Phàm nói.
Trên khuôn mặt tràn đầy vênh váo.
Hành khách ở khoang hạng nhất có nhiều đặc quyền, một tiểu tử khoang phổ thông, cũng dám đối nghịch với anh ta, anh ta có thể nghiền áp Mạc Phàm một cách dễ dàng.
- Vị tiên sinh này, có phải vừa rồi cậu nói gì đó không thỏa đáng với vị tiên sinh này hay không.
Tiếp viên hàng không xinh đẹp cười lễ phép với Mạc Phàm, hỏi.