Thần Y Trọng Sinh

Chương 794



- Ừm, nói một cách chính xác là Âm Dương Huyễn Trận.  

Mạc Phàm gật đầu nói.  

Bốn võ giả Nhật quốc và Miyamoto Takeshi luôn duy trì Tứ Giác Hoa Trận, không phải là trận pháp phá giải Hộ Trang Đại Trận của Bạch gia, mà là một Huyễn Trận khổng lồ.  

Huyễn Trận là một loại trận pháp cần nhiều người duy trì, một khi thôi động có thể phóng thích huyễn thuật khổng lồ.  

Khi ở Tu Chân giới, hắn từng thấy một huyễn thuật đại sư dùng Huyễn Trận khiến người trong một tinh cầu sống trong ảo cảnh, nhưng không có một ai hoài nghi mình đang sống trong ảo cảnh.  

Huyễn Trận của Miyamoto Takeshi không thể so sánh với Huyễn Trận mà hắn nhìn thấy, nhưng ngay từ lúc bắt đầu đã lừa gạt được Bạch Kình Thương, còn lừa được người Bạch gia ngoại trừ hắn ra.  

Cho nên nhìn như Bạch Kình Thương đang đùa Miyamoto Takeshi, mà không biết Miyamoto Takeshi đang chơi với ông ta.  

- Miyamoto Takeshi, vậy mà cậu dùng ám chiêu với lão phu.  

Bạch Kình Thương nhìn Miyamoto Takeshi hoàn hảo không tổn hao gì, lông mày nhíu lại thành chữ “hỏa”, sắc mặt xanh đỏ bất định.  

Ông ta đường đường là thái thượng trưởng lão của Bạch gia, người có cùng bối phận với ông nội Miyamoto Takeshi, nhưng lại bị Miyamoto Takeshi đùa giỡn xoay vòng.  

Chuyện này giống như ông ta là một lão nhân sống trăm tuổi, bị đứa bé tám tuổi lừa gạt hết tiền trên người, nhục nhã vô cùng.  

- Bạch Kình Thương, được làm vua thua làm giặc, có gì gọi là ám chiêu và minh chiêu, nếu tôi đỡ một kích của ông rồi, vậy đến lượt ông thử kiếm thuật của tôi.  

Miyamoto Takeshi cười khinh thường nói.  

Trước khi ông ta tới Hoa Hạ đã chuẩn bị đầy đủ, Vạn Đồng Tử của Bạch Kình Thương nằm trong suy nghĩ của ông ta.  

Vì đối phó Vạn Đồng Tử, ông ta đã đi tìm Abe Koue âm dương sư sư phụ của Miyamoto Kawa, chiếm được Âm Dương Huyễn Trận.  

Bạch Kình Thương không phát hiện ra Huyễn Trận của ông ta, còn trách ông ta sao?  

Muốn trách chỉ có thể trách Bạch Kình Thương quá kiêu ngạo, rơi vào trong Huyễn Trận mà không phát hiện ra.  

Ông ta vươn một tay ra, ánh đao lập tức sáng lên, trường đao rơi xuống trang viên Bạch gia lúc trước xuất hiện trong tay ông ta.  

Bóng dáng ông ta nhoáng lên một cái, đến trước người Bạch Kình Thương.  

Hai tay ông ta cầm đao, trường đao xoay nửa vòng trong không trung, được ông ta nâng lên.  

- Thiên Thần Trảm!  

Ông ta vừa nói xong, trường đao trong tay như lực phách hoa sơn, để lại một chuỗi hư ảnh trong không trung, chém về phía Bạch Kình Thương.  

Rõ ràng chỉ là một đao, nhưng giống như đao ảnh đầy trời, có khoảng hơn một ngàn đao, hơn nữa mỗi đao đều rất chân thật.  

Sắc mặt Bạch Kình Thương vô cùng khó coi, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.  

Ông ta không chần chừ nữa, bạch quang trên người xuất hiện.  

- Bát Cấp Thiên!  

Ba chữ vang lên, dưới chân ông ta lập tức xuất hiện đồ án âm dương bát quái hai màu trắng đen.  

Bóng dáng ông ta nhoáng lên một cái, tám góc Bát Quái Trận mỗi góc xuất hiện một Bạch Kình Thương.  

Tám Bạch Kình Thương có nhanh, có chậm, có mạnh, có yếu, có nhu, có cương, có đại, có tiểu, chém ra dây dưa đập bể hay quấn lấy Miyamoto Takeshi đang tấn công, tựa như tám loại vũ khí cùng ra tay, bầu không khí lập tức căng thẳng.  

Vạn Đồng Tử của ông ta không thể sử dụng, nhưng ông ta đường đường là người đứng trên Thiên Bảng, sao chỉ có một quân bài là Vạn Đồng Tử.  

Bát Cấp Thiên này cũng là một trong những quân bài chưa lật của ông ta, một người diễn bát quái, hành bát cấp, cũng có thể giết tám thần.  

- Tiểu quỷ, lão phu không dùng Vạn Đồng Tử vẫn có thể giết cậu.  

Bát cấp vừa thành, trong mắt Bạch Kình Thương chớp lóe sát ý, tức giận nói.  

- Lão già kia, ông coi trọng mình quá rồi đó, cũng quá coi thường Đại Kiếm Hào Nhật quốc tôi rồi.  

Miyamoto Takeshi cười lạnh lùng, mắt nheo lại.  

Thứ duy nhất của Bạch Kình Thương khiến ông ta e sợ là Vạn Đồng Tử, không thể sử dụng Vạn Đồng Tử Bạch Kình Thương như rắn độc không có răng nanh, có gì phải sợ?  

Tám Bạch Kình Thương thì thế nào, Đại Kiếm Hào Nhật quốc kém nhất cũng có thể một kiếm trảm tám tông, huống chi ông ta không phải Kiếm Hào kém nhất.  

- Đi chết đi!  

Thân thể ông ta nhoáng lên một cái, vậy mà cả người biến thành một pho tượng Phật tứ phía tám tay, trong mỗi tay đều cầm một thanh trường đao, mỗi thanh trường đao đều huyễn hóa ra muôn vàn.  

Kiếm khí tung hoành bốn phía, mang theo sắc bén khiến người ta sởn gai ốc, ông ta không lùi bước chém về phía Bạch Kình Thương.  

Một người kiếm khí tràn đầy trời đất, phong mang vô song.  

Một người giống như tám tòa Thái Sơn, khí thế vô địch.  

Hai người còn chưa va chạm, nhưng cho dù là bốn võ sĩ Nhật quốc, hay người Bạch gia đều cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm.  

Giống như gió xoáy hủy thiên diệt địa tới trước chạng vạng, trời như sắp sập xuống, khí tức cường đại khiến thân thể người ta không tự chủ được run rẩy, có người hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi dưới đất.  

- Thật đáng sợ.  

Chỉ trong chớp mắt, tám Bạch Kình Thương đã đến trước người Miyamoto Takeshi tứ phía tám tay, quả đấm và kiếm khí chạm nhau.  

Quang mang như mặt trời bừng tỉnh giữa trưa tỏa ra, chiếu sáng cả bầu trời đêm.  

“Bùm…” Như có tên lửa nổ tung ở giữa không trung, âm thanh đinh tai nhức óc cho dù là ở chỗ khác Giang Nam cũng nghe thấy được.  

Trong tiếng nổ mạnh, Hộ Trang Đại Trận chớp lóe sáng tối bất định, tựa như bóng đèn sắp hỏng, có khả năng tắt bất cứ lúc nào.  

Bốn đạo gió xoáy cuồn cuồn nổi lên ở bốn phía Hộ Trang Đại Trận.  

Không ít người Bạch gia không cẩn thận lại té lăn trên đất.  

Tiếng nổ mạnh vừa biến mất, một bóng dáng chật vật bay ra khỏi giữa khu nổ mạnh.  

Không phải ai khác, đúng là Bạch Kình Thương thái thượng trưởng lão của Bạch gia.  

Lúc này Bạch Kình Thương như bị thiên đao vạn quả, bộ quần áo trắng bị cắt thành mảnh, trên mặt, trên cánh tay tràn đầy vết máu.  

Nhất là trên mặt đã một vùng huyết nhục mơ hồ, nhìn vô cùng dữ tợn.  

Bạch Kình Thương như đạn bay ra khỏi nòng súng bay thẳng hơn mười mét, lúc này mới rơi trên Hộ Trang Đại Trận.  

“Phốc…” Một ngụm máu tươi phun từ miệng ông ta ra, khuôn mặt vốn già nua lập tức khó coi như giấy vàng.- Thái thượng trưởng lão.  

Trên mặt đất, sắc mặt đám người Bạch gia vô cùng khó coi.  

Thái thượng trưởng lão thua trên tay Miyamoto Takeshi, lần này không ổn rồi.  

Hai thái thượng trưởng lão khác, đại trưởng lão, nhị trưởng lão khẽ di chuyển chân, như sao băng phóng lên trời đến bên cạnh thái thượng trưởng lão, bảo vệ quanh ông ta.  

- Miyamoto Takeshi, quả thật kiếm đạo của cậu rất lợi hại, nhưng chỉ mình cậu đừng mơ cướp được phụ nữ Bạch gia chúng tôi.  

Bạch Kình Thương ổn định khí tức xong, nhìn chằm chằm Miyamoto Takeshi không nhúc nhích chút nào với vẻ giận dữ, lạnh lùng nói.  

Đến độ tuổi này của ông ta khí huyết đã sớm bắt đầu suy yếu, đối phó Tiên Thiên Tông Sư bình thường thì dư dả, muốn đánh bại Miyamoto Takeshi trung niên gần như là không thể.  

Nhưng Bạch gia ông ta không chỉ có mình ông ta, mà nhà Miyamoto chỉ phái một Đại Kiếm Hào tới.  

Bọn họ chỉ cần đợi người của Thần Điện tới, không cần bọn họ ra tay, sẽ có người thu thập người nhà Miyamoto.  

Miyamoto Takeshi cười nhạt, cũng không phản bác, quả thật mình ông ta không chống lại được nhiều người như thế.  

Nhưng mà…  

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng khiến người ta không rét mà run vang lên ở phía Tây.  

- Bạch tiên sinh, nếu Miyamoto tiên sinh không đủ, cộng thêm hai chúng tôi thì thế nào?  

Giọng nói này vừa vang lên, hai đạo tia chớp màu đen xuất hiện cách đó không xa.