Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn đám người xung quanh Vương Kinh Phi, không thèm để ý nói:
- Dựa vào cái gì chứ?
- Chỉ dựa vào thân phận của Vương Kinh Phi tôi.
Vương Kinh Phi ngạo mạn nói, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
Mạc Phàm nở nụ cười, thân phận sao?
Trước kia hắn cũng có thân phận, y tiên bất tử, toàn bộ y thuật, đan thuật của Tu Chân giới không có ai bằng hắn.
Được trăm vạn người ủng hộ, ngàn vạn người ngưỡng mộ, nhưng lại bị Quân Khương Lâm một quyền đánh chết, không còn gì nữa rồi.
Theo ý hắn, thân phận giống như một ly thủy tinh hoa lệ, được người ta nâng niu trong tay là cái ly, bị người ta bỏ xuống là bi kịch.
Thân phận của Vương Kinh Phi chỉ đúng ở chỗ những người khác, còn ở chỗ hắn, ha ha.
- Vậy cậu phải thất vọng rồi, thân phận của cậu vô dụng ở chỗ tôi.
Mạc Phàm mới mở miệng, người xung quanh đều nở nụ cười.
Một người không có thân phận, cũng dám nói thân phận của Vương Kinh Phi vô dụng.
- Đến nhà hàng của Vương gia ăn cơm, chỉ cần nói tên của Vương Kinh Phi, có thể được chiết khấu, báo tên của cậu chỉ có thể đánh gãy xương ấy chứ?
- Nhóc con, cậu cũng quá ngông cuồng rồi.
“Ha ha!”
Vương Kinh Phi cũng lắc đầu cười mỉa, vô cùng rõ ràng người này không hiểu gì về anh ta.
Anh ta vốn có chút hứng thú với Mạc Phàm, nhưng bây giờ anh ta thấy hơi thất vọng, Mạc Phàm hoàn toàn là một tên ngốc nghếch có gan, người như vậy mà cũng cần anh ta tự mình ra tay sao?
- Nếu tôi tự mình đến đây, nói lên cậu có chút bản lĩnh, tôi sẽ không bắt nạt cậu, chúng ta đánh cược nhé?
Vương Kinh Phi ra vẻ hào phóng nói.
- Đánh cược cái gì?
Mạc Phàm đầy hứng thú nói.
- Vậy phải dựa vào bản lĩnh của cậu, cho dù lựa chọn đánh cược gì, nếu cậu có thể mạnh hơn tôi, thì tính là cậu thắng, chuyện lúc trước của cậu, tôi sẽ không truy cứu nữa, nếu cậu thua, cậu phải quỳ trước cửa trường, tự mình tát mình xin lỗi người của tôi, cậu có dám hay không?
Vương Kinh Phi lạnh lùng nói.
Nếu anh ta tự mình ra tay, thì đánh cược đi, quỳ trước cửa trường tự mình tát mình, sau này còn mặt mũi lăn lộn ở trường trung học Đông Hải sao?
- Vương thiếu rất có quyết đoán, chắc chắn tên nhóc này không dám đánh cược rồi.
Tống Trung khích tướng nói.
- Tên nhóc này lấy gì đánh cược với Vương thiếu, muốn tiền không có tiền, muốn bối cảnh không có bối cảnh, đúng rồi, có chút bối cảnh, trước kia nhà mở một xưởng dược, bây giờ phá sản, nợ một đống tiền.
Triệu Phi ở bên cạnh cười nói.
- Vương thiếu quá lợi hại, em thích.
Mấy nữ sinh thấy Vương Kinh Phi rất khốc, tâm hồn thiếu nữ rung động.
- Vương thiếu, em yêu anh!
Có người kêu to.
- Dám đánh cược hay không, không dám đánh cược thì nhanh quỳ xuống xin lỗi đi.
Thậm chí còn có nữ sinh kêu lên.
Giọng nói ở xung quanh làm khóe miệng Vương Kinh Phi hơi nhếch lên.
- Thấy không, đây là sức mạnh của thân phận.
…
Mạc Phàm cười khẽ, có bản lĩnh sao?
Không biết Vương Kinh Phi lấy đâu ra tự tin, chọn bừa một cái đánh cược, Vương Kinh Phi đều không phải là đối thủ của hắn?
- Không có hứng thú, thắng chỉ là không tính toán với tôi, cậu có bản lĩnh tính toán với tôi sao?
Vương Kinh Phi khẽ nhíu mày, không ngờ lại bị Mạc Phàm từ chối rồi.
- Cậu đã ngại thắng quá ít, vậy chúng ta cược một ván lớn đi, nếu cậu thắng, tôi xóa nợ 500 vạn cho nhà cậu, nếu cậu thua, tôi muốn cậu trở thành người hầu của tôi, toàn bộ đều nghe tôi sai bảo, thế nào?
Trong giây phút này, xung quanh có không ít người đã sửng sốt.
Bọn họ cũng là học sinh, tiện tay ném ra 500 vạn, số tiền lớn như vậy chỉ có Vương thiếu mới làm được?
Không ít người nhìn Vương Kinh Phi, trong mắt lại sáng lên vài phần.
Nghe nói chỉ cần kết bạn với Vương Kinh Phi, là có thể đạt được chiếc di động Nokia thịnh hành nhất, không ít người còn không tin, bây giờ bọn họ tin rồi.
Có thể tùy tiện lấy ra 500 vạn, sẽ để ý một chiếc di động thịnh hành sao?
- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu có đánh cược hay không, Vương thiếu đều đã hào phóng như vậy rồi.
Tống Trung cười mỉa nói.
Mạc Phàm không liếc mắt nhìn Tống Trung một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn đang cần tiền, có người lại chuẩn bị mang tiền đến.
- Có thể, chỉ là đánh cược cái gì, do cậu định.
- Tôi định sao?
Khóe miệng Vương Kinh Phi hơi nhếch lên, không lập tức nói chuyện.
Xung quanh có không ít người nhao nhao lắc đầu.
- Vậy mà ngườinày để Vương thiếu tự chọn, chán sống rồi sao?
- Vương thiếu chọn bừa một phương diện nào đó, đều có thể hất văng tên này ra xa mấy trăm con đường ấy chứ?
Vương Kinh Phi suy nghĩ một lát, cười nói:
- So về tiền bạc, không phải cậu chỉ kém tôi một cấp bậc, nhà cậu đều đã nợ tôi mấy ngàn vạn, so về quyền lợi, cậu là một người từ nông thôn đến lại càng không thể so sánh, nếu tiền bạc và quyền lợi đều không thể so với tôi, vậy chúng ta so về mị lực, thế nào?
- Mị lực, so như thế nào?
Mạc Phàm hỏi.
- Trong nửa tiếng, cho dù cậu dùng biện pháp gì, chỉ cần nữ sinh bên cạnh cậu chất lượng cao hơn nữ sinh bên cạnh tôi, thì tính là cậu thắng, thế nào?
Vương Kinh Phi cao ngạo nói, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Có anh ta ở đây, sẽ có nữ sinh lựa chọn Mạc Phàm sao?
Mạc Phàm nhíu mày, lập tức triển khai.
- Có thể!
Không ít người sửng sốt.
- Người này ngốc rồi à, so mị lực với Vương thiếu, không biết Vương thiếu là vạn người mê ở trường trung học sao?
- Con hàng này căn bản chính là muốn chết, đợi làm người hầu của Vương thiếu đi?
Đám người Tống Trung cười mỉa nói.
Đợi Mạc Phàm thành người hầu của Vương thiếu, xem bọn họ thu thập Mạc Phàm như thế nào?
Nhục nhã hôm nay phải chịu, anh ta muốn trả lại cho Mạc Phàm gấp bội.
- Vậy cậu chịu thua đi.
Vương Kinh Phi đắc ý nói.
Không cần anh ta dùng biện pháp gì, mấy nữ sinh chủ động dũng mãnh lao tới chỗ anh ta:
- Vương thiếu em yêu anh.
- Thấy chưa?
Vương Kinh Phi buông tay nói.
Mạc Phàm không có sốt ruột, tay kết thành một pháp ấn, muốn thi triển Mê Hồn Thuật.
Loại pháp thuật này có thể tạm thời mê hoặc tâm trí người khác, hắn ở Trúc Cơ sơ kỳ nên có thể thi triển pháp thuật Tinh Thần Hệ.
Pháp thuật còn chưa thành, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
- Tiểu Phàm, em ở đây làm gì thế?
Mạc Phàm nhìn về phía người nói, liền thấy chị họ và Lưu Phỉ Phỉ đi tới.
Hai người vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Trường trung học Đông Hải ngoại trừ tứ thiếu ra, còn có tứ đại mỹ nữ, theo thứ tự là Lưu Phỉ Phỉ, Sở Khuynh Thành, Đường Giảo Giảo, Lý Thi Vũ.
Bất luận bốn người này đến đâu, đều trở thành tâm điểm.
Nhất là Lưu Phỉ Phỉ, không biết có bao nhiêu người theo đuổi phía sau, danh tiếng ở trường học không thua gì một trong tứ thiếu của trường trung học Đông Hải.
Nghe nói Đường Ngạo Thiên và Sở Vũ Thần nằm trong tứ thiếu của trường trung học Đông Hải đều theo đuổi Lưu Phỉ Phỉ.
Mạc Phàm vừa mới bắt đầu đánh cược với Vương Kinh Phi, hai người trong tứ đại mỹ nữ đều tới rồi.
Đắc ý của Vương Kinh Phi vừa mới dâng lên, sau khi hai người đến, biến mất không còn trong chớp mắt.
Cho dù nữ sinh bên cạnh nhiều, nhưng có thể so với Lưu Phỉ Phỉ và Lý Thi Vũ sao?
Trừ phi Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo đến tìm anh ta, nếu không anh ta chắc chắn sẽ thua.
- Đang chơi trò chơi.
Mạc Phàm cười nói với chị họ.
- Bọn chị tìm em một lúc lâu, vậy mà em còn chơi trò chơi, có phải em đáng đánh đòn hay không.
Chị họ không khách sáo nói.
Nếu không phải xung quanh có nhiều người, chắc chắn cô sẽ tiến lên véo tai Mạc Phàm.
Chuyện Mạc Phàm dạy dỗ chủ nhiệm, cô càng nghe càng lo lắng, liền đi ra ngoài tìm Mạc Phàm với Lưu Phỉ Phỉ, tìm ở cửa mới tìm được.
- Chơi trò gì thế, với ai, cho tôi chơi với.
Lưu Phỉ Phỉ tiến đến bên cạnh Mạc Phàm, nghịch ngợm nói, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm đánh giá.
Mạc Phàm còn chưa trả lời Lưu hoa hậu giảng đường, lúc này không biết ai kêu lên một câu.
- Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo cũng đi ra rồi.
Không ít người vội vàng nhìn lại, quả nhiên có hai người duyên dáng yêu kiều, không kém Lưu Phỉ Phỉ chút nào đi ra cửa, đúng là hai hoa hậu giảng đường khác.
Lông mày Vương Kinh Phi nhướn lên, ngầm vui vẻ, đi về phía hai vị mỹ nữ, đồng thời nói với Mạc Phàm: