Đạo kim quang này vô cùng rực rỡ, giống như thấy sao chổi Halley 60 năm một lần, mang theo cái đuôi thật dài quét qua không trung.
- Thật sự là bản thể hàng lâm.
Mắt Bạch Kình Thương khẽ đảo, vô cùng kích động nói.
Lúc trước chỉ là suy đoán của ông ta, bây giờ gần như có thể chắc chắn.
Phân thân của Vạn Thiên Tuyệt dùng bí pháp gì đó để bản thể của cậu ta hàng lâm, bí pháp như vậy ông ta không làm được, nhưng trong sách cổ Bạch gia có ghi lại.
Vạn Thiên Tuyệt tự mình đến, cuối cùng Bạch gia ông ta được cứu rồi.
- Cung nghênh Vạn đại sư hàng lâm!
Bạch Kình Thương cung kính bái lạy Vạn Thiên Tuyệt được kim quang bao phủ nói.
Vẻ mặt mấy trưởng lão khác, Bạch Tiểu Phi, Triệu Minh Phi và một số người Bạch gia ngây ngốc, sau đó trong mắt đều lóe lên vui mừng sợ hãi, bái lạy Vạn Thiên Tuyệt theo Bạch Kình Thương.
Mạc Phàm thu thập phân thân của Vạn Thiên Tuyệt, chắc chắn kế tiếp là Bạch gia bọn họ.
Hiện giờ không phải thu thập phân thân của Vạn Thiên Tuyệt, mà là bản thể của ông ta, Mạc Phàm muốn diệt Bạch gia bọn họ, phải thu thập được Vạn Thiên Tuyệt trước rồi nói sau.
- Cung nghênh Vạn đại sư!
Trong chớp mắt tiếng nịnh nọt vang vọng trong trang viên Bạch gia.
- Hai vị, hai vị dẫn Tiểu Tuyết rời khỏi đây trước đi.
Bạch Vô Thành nhíu mày, nói với Vong Linh Titan đứng trước.
Bản thể của Vạn Thiên Tuyệt còn chưa tới, uy thế đã trên Mạc Phàm.
Cho dù Mạc Phàm là Mạc đại sư, cũng không chắc chắn thắng được Vạn Thiên Tuyệt, vẫn nên để đám Tiểu Tuyết rời đi trước tốt hơn.
Sắc mặt đám Bạch Tiểu Tuyết thay đổi, không nói gì thêm.
Vong Linh Titan nhìn Mạc Phàm trên bầu trời, lại nhìn Vạn Thiên Tuyệt, nhưng chưa nói gì, một giọng nói chói tai vang lên bên cạnh.
- Không đánh lại được muốn đi, đâu dễ như vậy.
Triệu Minh Phi nhướn mày, lạnh lùng nói.
Đây là lúc tốt để lấy lòng Vạn Thiên Tuyệt, Bạch Tiểu Tuyết là bạn gái của Mạc Phàm, đám Bạch Tiểu Hàn cũng có quan hệ ái muội với cậu ta, sao có thể để bọn họ rời đi được.
Bạch Tiểu Phi hơi nhếch miệng, trên mặt vẫn còn hơi tái nhợt, tươi cười nham hiểm xuất hiện trên mặt anh ta lần nữa.
- Không sai, Bạch gia là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?
Hai người vừa nói xong, một đám đệ tử Bạch gia vây quanh đám Bạch Tiểu Tuyết.
Bọn họ thân là đệ tử Bạch gia, cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết quan hệ giữa Bạch gia và Mạc gia không thể dịu đi được.
Bạch Vô Thành nhíu mày, áo bào không gió tự bay, khí tức cường đại trên người ông ta tỏa ra.
- Các cậu muốn làm gì, không biết tôi là ai sao?
- Gia chủ, chúng tôi chỉ suy nghĩ cho Bạch gia thôi, mời ông tránh ra, nếu không chỉ có thể đắc tội rồi.
Một người đàn ông Bạch gia trong đó không sợ nói.
Có thái thượng trưởng lão Bạch Kình Thương ở đây, Bạch Vô Thành không là gì.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, đau đớn xuất hiện trong mắt, nhưng không nói gì thêm.
Trái lại An Hiểu Hiên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
- Các người còn là người hay không?
Đưa Tiểu Tuyết ra ngoài là người Bạch gia, hiện giờ muốn ngăn cản Tiểu Tuyết chạy trốn cũng là đám người này.
Luôn mồm vì Bạch gia, thực ra là vì mạng của mình.
Nếu cô ở trong gia tộc như vậy, đã sớm tìm dây thừng thắt cổ.
Đám người này đúng là không có nhân tính, vậy mà đối xử với người nhà như vậy, đây là người thân sao?
- An Hiểu Hiên, cô nên suy nghĩ cho mình chút đi.
Bạch Tiểu Phi cười vô liêm sỉ nói.
An Hiểu Hiên có quan hệ không tệ với Mạc Phàm, Mạc Phàm nhục nhã Vạn Thiên Tuyệt như vậy, Vạn Thiên Tuyệt không tha cho Bạch Tiểu Tuyết, sẽ tha cho An Hiểu Hiên sao?
Muốn nói thay người khác, trước hết phải nghĩ xem mình có khả năng sống sót hay không.
- Anh…
An Hiểu Hiên tức đến mức giậm chân, nhưng không có biện pháp.
Có Vong Linh Titan và Ác Linh Vương ở đây, đám Bạch Tiểu Phi chỉ vây quanh Bạch Tiểu Tuyết, không dám đến gần cái vòng kia, chặn đường rời đi của bọn họ.
Trên bầu trời, trên mặt Vạn Thiên Tuyệt đều là vẻ đắc ý, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khinh miệt.
- Tiểu tử, bây giờ quỳ xuống cho lão phu, đợi bản thể của lão phu tới đây, lão phu có thể không so đo chuyện lúc trước với cậu.
Vạn Thiên Tuyệt cười mỉa nói.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Bạch Kình Thương một cái, khi dời mắt nhìn Vạn Thiên Tuyệt, lắc đầu cười.
Lúc này Vạn Thiên Tuyệt cho hắn cảm giác như một đứa con nít đánh đứa bé khác ở nhà, đứa con nít này không đánh lại thì gọi cha mình, nhưng lại nói với đứa bé kia là bây giờ đứa bé đó quỳ xuống thì tôi người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ nhỏ.
Hắn chưa từng thấy bản thể của Vạn Thiên Tuyệt, nhưng hắn cảm nhận được thực lực của phân thân Vạn Thiên Tuyệt không chỉ kém 10 lần bản thể, khí phách và nhãn lực cũng kém bản thể Vạn Thiên Tuyệt không chỉ 100 lần.
Nhưng không thể trách phân thân này.Phân thân chỉ như tượng gỗ, một con rối gỗ thì có khí phách và nhãn lực tốt đến mức nào?
- Thứ nhất, ông nghĩ bản thể của Vạn Thiên Tuyệt đến đây, là đối thủ của tôi sao?
Mạc Phàm không giải thích, cười hỏi.
- Tiểu tử, đợi bản thể của lão phu tới đây, cậu lập tức sẽ biết, không lâu đâu.
Vạn Thiên Tuyệt cười lạnh lùng, tự tin nói.
Tuy ông ta và bản thể ngăn cách thiên sơn vạn thủy, nhưng có thể trao đổi thông qua thần hồn, bản thể của ông ta đã đến cảnh giới Hư Đan, cách Thần Cảnh chưa tới một bước, sao không đối phó được tiểu tử Mạc Phàm này?
- Thứ hai, ông cảm thấy Vạn Thiên Tuyệt muốn tới Giang Nam là có thể tới sao?
Mạc Phàm nói tiếp, trong mắt chớp lóe ánh sáng, giống như ngôi sao trên trời.
Phân thân khiến bản thể hàng lâm không phải chuyện kỳ lạ gì với hắn, hắn thông qua khối Huyết Hồn Thạch đều có thể khiến bản thể hàng lâm, càng không nói đến Thân Ngoại Hóa Thân do Ngũ Hành Linh Vật luyện chế.
Nhưng Giang Nam là nơi muốn tới thì tới à, hắn để Vạn Thiên Tuyệt tới, Vạn Thiên Tuyệt có thể tới, hắn không cho thì Vạn Thiên Tuyệt không tới được.
- Cái gì?
Lần này sắc mặt Vạn Thiên Tuyệt thay đổi.
Pháp thuật bản thể hàng lâm là ông ta tìm được trong mộ cổ, chỉ cần kim quang nối đến bản thể của ông ta, bản thể sẽ trực tiếp hàng lâm.
Trên pháp thuật kia cũng viết, pháp thuật này có thể bị cắt ngang.
Chẳng lẽ tiểu tử này có thể cắt ngang pháp thuật kia?
- Tiểu tử, cậu…
Không đợi Vạn Thiên Tuyệt nói hết câu, ngọn lửa đỏ như máu xuất hiện trong mắt Mạc Phàm.
- Đi ra!
Hắn khẽ quát một câu.
Trên bầu trời, một đám như bồ công anh mang theo một con mắt dấy lửa xuất hiện.
Phóng tầm mắt ra nhìn, thứ này có ở khắp tỉnh Giang Nam.
Không chỉ trong không trung, còn có ở xung quanh mọi người.
Tia lửa vừa xuất hiện, mắt mọi người lập tức mở to, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Lúc trước An Hiểu Hiên từng thấy Mạc Phàm phóng những tia lửa này, tia lửa này không khác ngọn lửa đốt cháy Cain, mấy thứ này ở xung quanh bọn họ, còn nhiều như vậy, chỉ nghĩ thôi lưng không ít người phát lạnh.
- Chuyện này…
- Giang Nam do tôi làm chủ, không phải Vạn Thiên Tuyệt ông muốn tới thì tới, bạo!